Wednesday, 16 March 2011

Hãy gửi tới nước Nhật một chút tấm lòng

Từ ngày 11/3, ngày nào mình cũng mở BBC News, lên trang web NHK, Vnexpress để nghe ngóng tin về động đất và sóng thần. Hổm rày là những vụ nổ xảy ra liên tiếp ở nhà máy điện hạt nhân Fukushima.

Mình không có một người thân nào sống và làm việc ở nước Nhật. Nếu có chắc cũng là mấy bạn sinh viên quen hồi tham gia chương trình giao lưu văn hóa ở trường Đại học cách đây lâu ơi là lâu. Thế nhưng, chẳng hiểu tự bao giờ mình có một tình yêu về nước Nhật.

Tình cảm về nước Nhật của mình là lần đầu tiên được ba mua cho quyển truyện tranh Doremon cách đây hơn 20 năm. Tuổi thơ gắn liền với những nhân vật hoạt hình Nhật Bản. Hết những năm cấp 2, tủ sách của mình tràn ngập truyện tranh và phim hoạt hình. Đến năm cấp 3, trong khi bao nhiêu bạn cùng trang lứa hì hục chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, mình cắp sách đi học tiếng Nhật. Học được 3 tháng thì bỏ dở vì thấy bản thân không kham nổi 2 việc cùng một lúc. Tuổi 17 mà, ham chơi nhưng có ai muốn trượt tốt nghiệp đâu. Rồi giai đoạn sinh viên đi bán hàng cho một công ty băng vệ sinh của Nhật. Thời gian làm việc ngắn ngủi nhưng mình học được những đức tính mà không phải công ty nào cũng chỉ dạy cho nhân viên: cực kỳ nghiêm túc trong giờ giấc và đoàn kết.

Ngày 11/3, hôm xảy ra động đất và sóng thần mình gọi điện về cho má, má kêu mở tivi xem tin thời sự ở Nhật đi con. Không thể tin vào mắt mình! Cơn thịnh nộ của thiên nhiên mang đi tất cả những gì nó đi qua. Nhà cửa, tàu bè, đường phố, ... và hàng trăm ngàn sinh linh. Một vùng nước Nhật xinh đẹp giờ nằm tiêu điều, lạnh lẽo như một bãi tàn tích.

Và hơn hết những gì diễn ra ở nước Nhật và cách con người Nhật đương đầu với khó khăn khiến mình không thể cầm được nước mắt. Mình vô cùng khâm phục ý chí kiên cường của người Nhật. Từ khắp nơi trên thế giới, khắp các trang web là hình ảnh đoàn người xếp hàng trong trật tự để nhận thức ăn phát miễn phí, em bé nhỏ xíu đứng đợi trong mưa tuyết để được phát chút nước nóng ăn mì tôm, hình ảnh một nhóm người ngồi quây thành vòng tròn quanh một đốm lửa. Những người dân ở các thành phố khác tuy lo lắng nhưng cũng xếp hàng trong trật tự để mua nhu yếu phẩm cho gia đình mình. Không có bất cứ một hành động cướp bóc, bạo lực hay tranh chấp thức ăn, của cải nào diễn ra ở nước Nhật. Cả thế giới đang nhìn vào một nước Nhật bình tĩnh đứng dậy sau cơn thiên tai. Tất cả những hình ảnh bạn đang thấy từ internet thể hiện rõ một nước Nhật đoàn kết và kiên cường một cách đáng kinh ngạc.

Ngày 16/3, mình đọc được trên blog chị Rùa kể chuyện con gái về nhà xin mẹ 1 xu quyên góp cho các bạn nhỏ sống ở vùng bị thiên tai. Chị Rùa bảo mẹ sẽ cho con nhiều đồng xu lớn hơn để cho bạn nhưng bé nằng nặc chỉ lấy 1 xu. Hỏi ra mới biết cô giáo dạy: ''Chỉ nhận đồng 1 xu thôi vì nếu lấy tiền to thì nhà mọi người hết tiền để dùng.''

Thế là noi gương bé con chị Rùa, hôm nay, mình quyết định không nấu nướng, ăn uống linh đình như mọi ngày nữa. Mình sẽ dành một nửa tiền đi chợ của tuần này quyên góp cho người dân Nhật.

Chưa bao giờ mình thấy đồng tiền nhỏ bé cho đi lại mang lại niềm hạnh phúc lớn lao đến như vậy. Bởi mình hiểu, đó là xuất phát từ tấm lòng.

Thế còn bạn, bạn đã san sẻ cho nước Nhật một chút tấm lòng của bạn chưa?


No comments:

Post a Comment