Tuesday, 29 March 2011

Dưng mà thành người mang nhiều nỗi nhớ

Xa nhà. Nhiều cảm xúc. Bỗng chốc có nhiều nỗi nhớ không tên.

Nhớ con đường đông đúc chật chội sáng sáng đi làm, chiều chiều tan học. Nhớ những cơn mưa đến bất chợt kéo theo đoàn người rồng rắn dẫn bộ trong nước lũ đen sì. Nhớ những buổi trưa dỗi, một mình nằm dài ở bể bơi phơi nắng. Những quán café sang trọng, những quán café ít tiền hợp ví sinh viên.

Nhớ những âm thanh hỗn độn và náo nhiệt của thành phố của mình.

Trong một lúc nào đó, cơ mà nỗi nhớ con con sao lại quá lớn lao. Nhớ những ngôi chợ chòm ỏm nào thịt sống, cá tươi, nào rau rác, bánh trái bày bán ê hề trên mặt đất; những cái nóng hâm hấp mang theo mùi cháy khét lẹt từ ống pô xe nào đó lâu ngày lười thay nhớt; những quán cóc, những xe kem, những bà bán bánh tráng trộn, học sinh tống 4, tống 5 chạy vù vù trêu ngươi cảnh sát trên đường.

Nhớ chiếc vespa mini của mình.

Con méo lười biết đi vệ sinh trong toilet. Nhớ những người mang cho mình nhiều ý nghĩ. Còn nhiều nữa nỗi nhớ có tên và không tên.

Nỗi nhớ to nhất tên Gia đình mình.



No comments:

Post a Comment