Mình đến London ngày 29 tháng 12, tối 30 Mr. Nabil và dì Isis đến nhà chơi tối 30 mang theo nào bánh pizza, gà nướng, nào trái cây, bánh ngọt, rượu vang. Một bữa ăn tối chào đón mình đến Anh có thể nói.
Nào thì nâng ly chào mừng cô gái Việt Nam quê mùa.
Thursday, 30 December 2010
Wednesday, 29 December 2010
Chuyển hộ khẩu và giường mới
Vậy là giờ chính thức chuyển hộ khẩu qua Aston, Sheffield với ông xã đầu xoắn tương lai. Bee sẽ đổi cách xưng một chút cho nó thân mật. Lý do tại sao á? Thân mật với ai ẩy? Chẳng biết nữa! Đi ngủ thôi. Ôi giường của mình sao mà ấm và êm thế vì anh cải bắp đã mở chăn điện ở mức 2 sẵn rồi. Ôi nước Anh sao mà ẤM ÁP thế! ;D Chẳng bù với lần cả bọn lên Sapa mở heater hết công suất, trùm mấy lớp chăn mà chẳng thể nào ngủ được CÓNG toàn tập!
Chúc mami, đại ca và mấy đứa em ở nhà ngủ ngon dù biết giờ đã gần 7 giờ sáng Việt Nam rồi!
Chúc mami, đại ca và mấy đứa em ở nhà ngủ ngon dù biết giờ đã gần 7 giờ sáng Việt Nam rồi!
Phòng ngủ mới của mình cái gì cũng tươi tắn, màu sắc. Cửa sổ nhìn ra mảnh vườn nhỏ, mùa đông có thể ngắm tuyết rơi, các mùa còn lại có thể nằm dài trong phòng nghe chim hót líu lo và ngắm màu xanh của một mảng trời Anh quốc. Tuyệt vời!
First step in England
Ngày đầu tiên của tôi ở Anh phải nói là LẠNH, LẠNH và LẠNH!
Đặt chân xuống sân bay Heathrow, London lúc 7 giờ kém 10 phút tối ngày 29/12/2010, tôi phóng nhanh với tốc độ 30km/h ra xếp hàng trình passport và visa. Không thể tin tôi vác cái balo nặng 11 ký trên lưng, đi bộ gần 1000m từ máy bay đến UK border. (Có thể tôi hơi phóng đại nhưng quả thật tôi cứ bước hoài, bước hoài mà không thấy tới nơi!!!)
Vừa nhác thấy đoàn người đứng đợi rồng rắn, tôi đã phải ngoác mồm thốt lên OH MY GOD. Tôi nhẩm thầm trong bụng cữ này thì chắc 1 tiếng sau mới đến lượt tôi. ĐỢI, ĐỢI và ĐỢI sau 30 phút rốt cuộc cũng đến phiên mình. Tôi hồi hộp bước lên station số 29 và ... lấy hết can đảm cười với cô Officer gốc Ấn nhìn là biết. (Hôm nay toàn được làm việc với các nàng...), tự nhủ trong bụng: ''Common, she's not gonna eat you, Bee!''
- Good evening, ma'am!
- Hiya, first time in UK?
- Yup, ma'am
- Come for marriage?
- Yup, ma'am
Cô Officer im lặng gõ gõ
Tôi cười... cười... cười
- What's your husband name?
- His name is Stephan Isaac, ma'am
Cô Office lại cắm mặt gõ gõ
Tôi tiếp tục cười cười và cười
- When will be the wedding?
- In March, 2011 ma'am
Sau đó, tôi chỉ nghe một tiếng cộp rõ to của con dấu đóng trên tờ visa ''Thank you, Ma'am. Have a good night!'' Thế là xong cửa hải quan - cửa ải khó khăn nhất bao nhiêu người phải ngồi lại, trình bao nhiêu là giấy tờ, bằng chứng. Tôi nghĩ mình thật may mắn. May mắn quá đi chứ!
Ra baggage claim đã thấy cái vali nhí nhảnh con cá cảnh đầy sticker của mình chạy lòng vòng, tôi nhanh nhẩu đẩy nhanh ra cửa để hoàng tử Sheffield khỏi đợi lâu. Không thấy ai! Tôi ngó quanh kiếm Steph. ''Không lý nào anh chưa tới. Rõ ràng khi tôi nhắn tin cho anh, anh nói là đã đến sân bay. Chắc là đi toilet rồi!'' Tôi mặc một chiếc áo khoác đỏ chói, đứng đợi ngay giữa sảnh đón khách đến để anh dễ nhận thấy. 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy anh đâu. Tôi đẩy vali vào mua một chai nước uống cho đỡ khát. ''Merde, chai nước suối đóng chai mà bán 2 bảng á? Có mà cứa cổ nhà người ta. Biết vậy tôi uống tap water trong toilet cho lành hehe?!'' Tôi lấy tiền xu định gọi đt cho anh nhưng đến phone booth mới biết phải có 30p mới gọi được 1 cuộc. Thế là nản không gọi nữa. Tôi quyết định quay trở lại cổng ra đứng đợi.
Đi từ xa đã nhác thấy bóng áo xanh và cái đầu bắp cải nâu quen thuộc. Đúng là anh rồi! Mừng đến phát khóc đi được, tôi bay đến ôm chầm lấy anh như thể nếu tôi chậm thêm 1 phút nào nữa anh sẽ biến mất vào không khí. Nhìn thấy tôi anh cũng thét lên:
''BEEE! WELCOME TO ENGLAND MY LITTLE BUMBLE BEE!''
Uh, chào mừng đến Vương quốc Anh, Bee!
Đặt chân xuống sân bay Heathrow, London lúc 7 giờ kém 10 phút tối ngày 29/12/2010, tôi phóng nhanh với tốc độ 30km/h ra xếp hàng trình passport và visa. Không thể tin tôi vác cái balo nặng 11 ký trên lưng, đi bộ gần 1000m từ máy bay đến UK border. (Có thể tôi hơi phóng đại nhưng quả thật tôi cứ bước hoài, bước hoài mà không thấy tới nơi!!!)
Vừa nhác thấy đoàn người đứng đợi rồng rắn, tôi đã phải ngoác mồm thốt lên OH MY GOD. Tôi nhẩm thầm trong bụng cữ này thì chắc 1 tiếng sau mới đến lượt tôi. ĐỢI, ĐỢI và ĐỢI sau 30 phút rốt cuộc cũng đến phiên mình. Tôi hồi hộp bước lên station số 29 và ... lấy hết can đảm cười với cô Officer gốc Ấn nhìn là biết. (Hôm nay toàn được làm việc với các nàng...), tự nhủ trong bụng: ''Common, she's not gonna eat you, Bee!''
- Good evening, ma'am!
- Hiya, first time in UK?
- Yup, ma'am
- Come for marriage?
- Yup, ma'am
Cô Officer im lặng gõ gõ
Tôi cười... cười... cười
- What's your husband name?
- His name is Stephan Isaac, ma'am
Cô Office lại cắm mặt gõ gõ
Tôi tiếp tục cười cười và cười
- When will be the wedding?
- In March, 2011 ma'am
Sau đó, tôi chỉ nghe một tiếng cộp rõ to của con dấu đóng trên tờ visa ''Thank you, Ma'am. Have a good night!'' Thế là xong cửa hải quan - cửa ải khó khăn nhất bao nhiêu người phải ngồi lại, trình bao nhiêu là giấy tờ, bằng chứng. Tôi nghĩ mình thật may mắn. May mắn quá đi chứ!
Ra baggage claim đã thấy cái vali nhí nhảnh con cá cảnh đầy sticker của mình chạy lòng vòng, tôi nhanh nhẩu đẩy nhanh ra cửa để hoàng tử Sheffield khỏi đợi lâu. Không thấy ai! Tôi ngó quanh kiếm Steph. ''Không lý nào anh chưa tới. Rõ ràng khi tôi nhắn tin cho anh, anh nói là đã đến sân bay. Chắc là đi toilet rồi!'' Tôi mặc một chiếc áo khoác đỏ chói, đứng đợi ngay giữa sảnh đón khách đến để anh dễ nhận thấy. 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy anh đâu. Tôi đẩy vali vào mua một chai nước uống cho đỡ khát. ''Merde, chai nước suối đóng chai mà bán 2 bảng á? Có mà cứa cổ nhà người ta. Biết vậy tôi uống tap water trong toilet cho lành hehe?!'' Tôi lấy tiền xu định gọi đt cho anh nhưng đến phone booth mới biết phải có 30p mới gọi được 1 cuộc. Thế là nản không gọi nữa. Tôi quyết định quay trở lại cổng ra đứng đợi.
Đi từ xa đã nhác thấy bóng áo xanh và cái đầu bắp cải nâu quen thuộc. Đúng là anh rồi! Mừng đến phát khóc đi được, tôi bay đến ôm chầm lấy anh như thể nếu tôi chậm thêm 1 phút nào nữa anh sẽ biến mất vào không khí. Nhìn thấy tôi anh cũng thét lên:
''BEEE! WELCOME TO ENGLAND MY LITTLE BUMBLE BEE!''
Uh, chào mừng đến Vương quốc Anh, Bee!
Tuesday, 28 December 2010
One night in Taipei
Tôi đến Taipei lúc 5 giờ chiều. Nhớ lời Steph dặn hễ cứ xuống máy bay thì cứ theo trình tự Report to passport control --> Retieve baggage --> Baggage inspection. Tôi cũng chuẩn bị sẵn giấy tờ cần thiết để trong túi con để làm thủ tục cho nhanh chóng như: Passport, Visa, departing flight ticket, Customs Declaration Form and Disembarkation Form.
Là người đầu tiên tới trình Passport, tôi hơi lo lo trong bụng vì tôi sẽ ra khỏi sân bay và ở 1 đêm ở Taipei. Cô passport control officer có vẻ không tin tưởng lắm cái visa điện tử vào Đài Loan mà tôi vừa xin trước đó 1 ngày (visa Đài Loan cấp miễn phí nhé, không như Việt Nam mình, muốn người ta đến du lịch nước mình nhiều mà mỗi lần xin visa charge đến 15 USD!!!) ... thế là, cô Officer gọi chú bảo vệ to con vạm vỡ đến hộ tống tôi và cái passport gặp sếp lớn hơn giải quyết. May nhờ có cái Visa UK trị giá 750 Bảng Anh mà sau 2,3 phút gõ gõ nhập nhập thông tin vào máy tính, không quên nghía tôi một cái ông sếp lớn cũng cho tôi qua. Thế là tôi phóng nhanh ra cửa như sợ sẽ bị mấy ông bà officer giữ lại đến còn đứng lớ ngớ ở đó.
Gặp David lúc 5 giờ 20 phút, 2 đứa phi ra cửa bắt xe bus về khách sạn trong trung tâm Taipei. Sau hơn 1 tiếng cũng đến nơi, David xuống sảnh đợi tôi rửa mặt thay đồ. David nhìn già và ốm hơn hẳn so với lúc tôi quen biết anh cách đây 2 năm nhưng anh vẫn giữ được cái vẻ bề ngoài thân thiện và nhiệt tình như trước.
Taipei đối với tôi mà nói: Sạch hơn, đẹp hơn, văn minh hơn Việt Nam. Phố nào cũng đan xen nhà cửa với những cửa hiệu thời trang đắt tiền. Phương tiện giao thông phải nói là hơn Việt Nam và Thái Lan mấy chục năm. Ở đây chỉ có người giàu và dư tiền mới dùng ô tô. Hầu hết dân chúng, học sinh, sinh viên, nội tợ, công nhân viên chức đóng vest đi làm, đi học, đi chơi, đi công chuyện đều bằng Metro Train.
David dẫn tôi đi tham quan Night Market - một điểm tham quan mua sắm không thể không ghé. Đồ ăn thức uống, thanh niên quần áo, hàng quán, thời trang cái gì cũng khác biệt và mới lạ. ôi ních căng bụng hơn chục món ăn mà món nào tôi cũng chỉ nhấm nháp 1,2 muỗng. Kinh nghiệm của David truyền cho thử được nhiều món. Hảo kế hảo kế!
Chụp hình cũng kha khá, nhìn ngắm cũng kha khá, ăn uống cũng kha khá. Nhìn chung một đêm ở Taipei cũng bội thu được nhiều cái. Cảm ơn David đã tình nguyện làm hướng dẫn viên cho tôi.
Là người đầu tiên tới trình Passport, tôi hơi lo lo trong bụng vì tôi sẽ ra khỏi sân bay và ở 1 đêm ở Taipei. Cô passport control officer có vẻ không tin tưởng lắm cái visa điện tử vào Đài Loan mà tôi vừa xin trước đó 1 ngày (visa Đài Loan cấp miễn phí nhé, không như Việt Nam mình, muốn người ta đến du lịch nước mình nhiều mà mỗi lần xin visa charge đến 15 USD!!!) ... thế là, cô Officer gọi chú bảo vệ to con vạm vỡ đến hộ tống tôi và cái passport gặp sếp lớn hơn giải quyết. May nhờ có cái Visa UK trị giá 750 Bảng Anh mà sau 2,3 phút gõ gõ nhập nhập thông tin vào máy tính, không quên nghía tôi một cái ông sếp lớn cũng cho tôi qua. Thế là tôi phóng nhanh ra cửa như sợ sẽ bị mấy ông bà officer giữ lại đến còn đứng lớ ngớ ở đó.
Gặp David lúc 5 giờ 20 phút, 2 đứa phi ra cửa bắt xe bus về khách sạn trong trung tâm Taipei. Sau hơn 1 tiếng cũng đến nơi, David xuống sảnh đợi tôi rửa mặt thay đồ. David nhìn già và ốm hơn hẳn so với lúc tôi quen biết anh cách đây 2 năm nhưng anh vẫn giữ được cái vẻ bề ngoài thân thiện và nhiệt tình như trước.
Taipei đối với tôi mà nói: Sạch hơn, đẹp hơn, văn minh hơn Việt Nam. Phố nào cũng đan xen nhà cửa với những cửa hiệu thời trang đắt tiền. Phương tiện giao thông phải nói là hơn Việt Nam và Thái Lan mấy chục năm. Ở đây chỉ có người giàu và dư tiền mới dùng ô tô. Hầu hết dân chúng, học sinh, sinh viên, nội tợ, công nhân viên chức đóng vest đi làm, đi học, đi chơi, đi công chuyện đều bằng Metro Train.
David dẫn tôi đi tham quan Night Market - một điểm tham quan mua sắm không thể không ghé. Đồ ăn thức uống, thanh niên quần áo, hàng quán, thời trang cái gì cũng khác biệt và mới lạ. ôi ních căng bụng hơn chục món ăn mà món nào tôi cũng chỉ nhấm nháp 1,2 muỗng. Kinh nghiệm của David truyền cho thử được nhiều món. Hảo kế hảo kế!
Chụp hình cũng kha khá, nhìn ngắm cũng kha khá, ăn uống cũng kha khá. Nhìn chung một đêm ở Taipei cũng bội thu được nhiều cái. Cảm ơn David đã tình nguyện làm hướng dẫn viên cho tôi.
Monday, 27 December 2010
Night before leaving
Đêm trước khi rời đi, tâm trạng của tôi là một mảng màu hỗn độn, lẫn lộn, pha trộn như thể ông họa sĩ không một chút khái niệm gì về nghệ thuật vẽ vời. Những cuộc gặp gỡ với những gương mặt thân thương, những cuộc chia tay không nước mắt, bàn tiệc ê hề ních căng cứng cả bụng, những cái ôm thắm thiết, những cái nắm tay nuối tiếc, từng cánh thiệp từng lẵng hoa và nhiều điều chưa nói hết. Tất cả khiến đêm nay trở thành một đêm trắng. Ước rằng: "Giá mà biết sẽ đi xa, mình sẽ cố gắng gầy dựng cho nhau nhiều kỷ niệm hơn."
Gắng mỉm cười chào Sài Gòn, tạm biệt những người tôi yêu, đi nhé nhưng kẻ đáng ghét, tôi bay đến với hoàng tử Sheffield bốc đồng và nóng tính của tôi.
So long my love!
Gắng mỉm cười chào Sài Gòn, tạm biệt những người tôi yêu, đi nhé nhưng kẻ đáng ghét, tôi bay đến với hoàng tử Sheffield bốc đồng và nóng tính của tôi.
So long my love!
Saturday, 25 December 2010
Giáng sinh ấm áp
25 tháng 12 năm 2010
Hạnh phúc đơn giản là nghe giọng anh cười qua điện thoại và chúc tôi Giáng sinh ở Việt Nam hạnh phúc dù không có anh. Niềm sung sướng của một cô dâu mới không gì bằng được daddy gọi điện thoại mừng Giáng sinh. Tôi cảm nhận được Daddy cũng mong tôi từng ngày. Thương Daddy quá chừng! Hoàng tử Aston cũng dễ thương quá chừng. 45 phút điện thoại không thể nói hết niềm nhớ nhung của hai đứa tí nào >.< May this Christmas be so special that we never ever feel lonely again and be surrounded by loved ones throughout!
Hạnh phúc đơn giản là nghe giọng anh cười qua điện thoại và chúc tôi Giáng sinh ở Việt Nam hạnh phúc dù không có anh. Niềm sung sướng của một cô dâu mới không gì bằng được daddy gọi điện thoại mừng Giáng sinh. Tôi cảm nhận được Daddy cũng mong tôi từng ngày. Thương Daddy quá chừng! Hoàng tử Aston cũng dễ thương quá chừng. 45 phút điện thoại không thể nói hết niềm nhớ nhung của hai đứa tí nào >.< May this Christmas be so special that we never ever feel lonely again and be surrounded by loved ones throughout!
Wednesday, 8 December 2010
Wednesday, 1 December 2010
Hà Nội sau chuyến đi lần thứ 2
Hà Nội đặc biệt lắm và đầy những kỷ niệm. Hôm khác ít lười mình sẽ up hình khoe khoảnh khắc ở thủ đô Việt Nam nhé.
Friday, 26 November 2010
cuộc đi mới
10:56pm
Nước mũi chảy lòng thòng, mắt mở kèm nhèm, thở thoi thóp như con ếch trên bàn mổ thí nghiệm năm lớp 8, tôi mở tủ lấy ba lô, gói ghém đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Trời sẽ lạnh lắm đây!
Nước mũi chảy lòng thòng, mắt mở kèm nhèm, thở thoi thóp như con ếch trên bàn mổ thí nghiệm năm lớp 8, tôi mở tủ lấy ba lô, gói ghém đồ đạc, chuẩn bị lên đường. Trời sẽ lạnh lắm đây!
Monday, 1 November 2010
Tình yêu mới của tôi
Tôi vừa tìm thấy tình yêu mới của mình.
Chàng đến từ Nhật Bản, chàng sinh cùng năm với tôi, chàng mạnh mẽ, quyến rũ và có một sức hút khiến tôi không thể nào cưỡng lại được. Tình yêu của tôi đối với chàng chân thật và đầy xúc cảm. Ngắm nhìn chàng khiến toàn bộ tâm trí tôi, cơ thể tôi hoàn toàn bay bổng. Khi chàng xuất hiện, cuộc sống nhàm chán bao phủ một màu ảm đạm bỗng bừng sáng, mọi điều thi vị nhất bỗng chảy tràn ồ ạt. Thế giới của tôi không còn bình lặng được nữa . Thế giới của tôi trở nên sống động và muôn vẻ như lũ chim đang tíu tít nô đùa ngoài sân vườn. Tôi xúc động đến mức khó có thể gọi tên chàng...
Chàng tên là Nikon FG 20!
Chàng đến từ Nhật Bản, chàng sinh cùng năm với tôi, chàng mạnh mẽ, quyến rũ và có một sức hút khiến tôi không thể nào cưỡng lại được. Tình yêu của tôi đối với chàng chân thật và đầy xúc cảm. Ngắm nhìn chàng khiến toàn bộ tâm trí tôi, cơ thể tôi hoàn toàn bay bổng. Khi chàng xuất hiện, cuộc sống nhàm chán bao phủ một màu ảm đạm bỗng bừng sáng, mọi điều thi vị nhất bỗng chảy tràn ồ ạt. Thế giới của tôi không còn bình lặng được nữa . Thế giới của tôi trở nên sống động và muôn vẻ như lũ chim đang tíu tít nô đùa ngoài sân vườn. Tôi xúc động đến mức khó có thể gọi tên chàng...
Chàng tên là Nikon FG 20!
Thương em mèo mèo
Tội nghiệp em quá, thương em quá! Em có bầu mà ráng hoài vẫn chưa đẻ được. Hổm rày mang cái bụng bầu chạy tới chạy lui trông tội ơi là tội. Má nói em bị vỡ nước ối rồi, ra máu đục nên chắc đám mèo con chết trong bụng không ra được. Má nhốt em trong nhà tắm vì em đi loanh hoanh làm bẩn nhà của má. Từ khe cửa em ngóng mắt nhìn ra, kêu méo méo, thấy xót em gì đâu!
Friday, 29 October 2010
Điện thoại từ ĐSQ Anh
Hôm nay, tôi nhận được điện thoại từ Đại sứ quán Anh: "Hello, chị có phải là Ngọc Lan?" "Vâng, em Lan đây ạ." "Tôi gọi từ đại sứ quán Anh Hà Nội, mời chị 2 giờ trưa ngày 1 tháng 12 đến phỏng vấn." "Vâng, 2 giờ ngày 1 tháng 12. Em biết rồi ạ. Cảm ơn chị."
Tôi làm tiếp một chuyến ra Hà Nội. Đợt này ảnh hưởng el nino, al nina gì đấy nên thời tiết sẽ còn lạnh hơn. Thôi tiêu tùng tôi rồi. Đang hen suyễn thế này ra đó có mà chết cóng >.<
Tôi làm tiếp một chuyến ra Hà Nội. Đợt này ảnh hưởng el nino, al nina gì đấy nên thời tiết sẽ còn lạnh hơn. Thôi tiêu tùng tôi rồi. Đang hen suyễn thế này ra đó có mà chết cóng >.<
Wednesday, 27 October 2010
Ngày ở Hà Nội...
là những kỷ niệm dịu ngọt. Trời Hà Nội rất đẹp, người Hà Nội rất thanh lịch, món ăn Hà Nội rất ngon, phố phường Hà Nội lãng mạn một cách lạ kỳ. Kỷ niệm về Hà Nội nhẹ nhàng như một thoáng đạp xe qua nhà thờ lớn, nghe mùi hương hoa sữa nồng nàn trên tóc. Mỉm cười soi mình xuống bờ hồ giữa lòng thủ đô, thấy một chút rung động trong lòng người Sài Gòn.
Đứng trên cầu Thê Húc
Ngắm làn nước trong xanh hồ Hoàn Kiếm
Dừng trước nhà thờ Lớn
Monday, 25 October 2010
Tôi xin visa đi Anh
Sáng 25 tháng 10, tôi dậy từ sớm, tắm rửa thay đồ, xem lại hồ sơ một lần nữa, chào 2 bạn cùng phòng và bắt taxi đến số 31 Hai Bà Trưng - văn phòng đại sứ quán Anh tại Hà Nội.
8:15 đại sứ quán chưa mở cửa, tôi xuống đường, đứng trước cổng đợi
8:30 kiểm tra danh sách khách hẹn, để lại điện thoại di động và bước vào phòng nộp hồ sơ
8:45 nhoẻn miệng cười chào buổi sáng cô nhân viên Hà nội xinh đẹp. Cô nghía qua tờ application của tôi rồi hỏi đi hỏi lại 3 lần, cùng 1 câu hỏi: "Chị nộp visa đi Anh diện gì?" Tôi khẳng đinh: "Thưa, em sang kết hôn diện hôn thê và định cư." Cô ấy hỏi lại: "Chị sang Anh kết hôn rồi sẽ quay về Việt Nam chứ?" Tôi vẫn một mực: "Không, em sang kết hôn và định cư tại Anh, thành phố Sheffield." Cô nhân viên vẫn hỏi lại: "Chị xin visa kết hôn và định cư." >.< Tôi vẫn rất kiên nhẫn "Đúng thế chị ạ."
9:10 cô nhân viên đưa tôi một bản khai giấy và yêu cầu điền lại toàn bộ thông tin. Lý do: Bản khai online của tôi ghi là: Unmarried partner - theo lời cô là không chính xác với mục đích của tôi. Thế là lủi thủi ra bàn điền lại. Bàn không có ghế, tôi đứng suốt 30 phút để viết lại tờ khai dài 10 trang.
9:40 chờ đợi... chờ đợi... chờ đợi đến lượt mình
9:50 rốt cuộc cũng nộp được hồ sơ. Tôi nộp tất tần tật giấy tờ, bằng chứng, thư giới thiệu,... bản photo lẫn bản chứng. Kệ, sau này họ cũng trả về. Cô nhân viên có vẻ hơi shock khi nhận được xấp hồ sơ nặng hơn 1 ký của tôi. ;D
10:05 đóng tiền mở hồ sơ, tiền postage trả passport và bằng chứng về tận nhà, lấy vân tay điện tử, chụp ảnh
10:10 cảm ơn cô nhân viên, tôi bước ra khỏi cổng đại sứ quán. Thấy người nhẹ nhỏm gì đâu.
Tuy lần này ra Hà nội, tôi đinh ninh sẽ được phỏng vấn ngay như trường hợp bạn Thảo trên wtt, nhưng do hồ sơ xin định cư quá tải nên họ bảo sẽ liên lạc lại sớm nhất có thể. Thế cũng hay! Đi thêm lần nữa, thêm một dịp ra chơi Hà nội.
Thế là xong một giai đoạn nữa rồi đấy.
8:15 đại sứ quán chưa mở cửa, tôi xuống đường, đứng trước cổng đợi
8:30 kiểm tra danh sách khách hẹn, để lại điện thoại di động và bước vào phòng nộp hồ sơ
8:45 nhoẻn miệng cười chào buổi sáng cô nhân viên Hà nội xinh đẹp. Cô nghía qua tờ application của tôi rồi hỏi đi hỏi lại 3 lần, cùng 1 câu hỏi: "Chị nộp visa đi Anh diện gì?" Tôi khẳng đinh: "Thưa, em sang kết hôn diện hôn thê và định cư." Cô ấy hỏi lại: "Chị sang Anh kết hôn rồi sẽ quay về Việt Nam chứ?" Tôi vẫn một mực: "Không, em sang kết hôn và định cư tại Anh, thành phố Sheffield." Cô nhân viên vẫn hỏi lại: "Chị xin visa kết hôn và định cư." >.< Tôi vẫn rất kiên nhẫn "Đúng thế chị ạ."
9:10 cô nhân viên đưa tôi một bản khai giấy và yêu cầu điền lại toàn bộ thông tin. Lý do: Bản khai online của tôi ghi là: Unmarried partner - theo lời cô là không chính xác với mục đích của tôi. Thế là lủi thủi ra bàn điền lại. Bàn không có ghế, tôi đứng suốt 30 phút để viết lại tờ khai dài 10 trang.
9:40 chờ đợi... chờ đợi... chờ đợi đến lượt mình
9:50 rốt cuộc cũng nộp được hồ sơ. Tôi nộp tất tần tật giấy tờ, bằng chứng, thư giới thiệu,... bản photo lẫn bản chứng. Kệ, sau này họ cũng trả về. Cô nhân viên có vẻ hơi shock khi nhận được xấp hồ sơ nặng hơn 1 ký của tôi. ;D
10:05 đóng tiền mở hồ sơ, tiền postage trả passport và bằng chứng về tận nhà, lấy vân tay điện tử, chụp ảnh
10:10 cảm ơn cô nhân viên, tôi bước ra khỏi cổng đại sứ quán. Thấy người nhẹ nhỏm gì đâu.
Tuy lần này ra Hà nội, tôi đinh ninh sẽ được phỏng vấn ngay như trường hợp bạn Thảo trên wtt, nhưng do hồ sơ xin định cư quá tải nên họ bảo sẽ liên lạc lại sớm nhất có thể. Thế cũng hay! Đi thêm lần nữa, thêm một dịp ra chơi Hà nội.
Thế là xong một giai đoạn nữa rồi đấy.
Friday, 22 October 2010
Goodbye
I wanted a perfect ending, now I've learned, the hard way, that some poems don't rhyme, and some stories don't have a clear beginning, middle and end. Life is about not knowing, having to change, taking the moment and making the best of it, without knowing what's going to happen next.
When I see your last smile, and I know it's not for me, that's when I'll miss you. I know that was the end.
When I see your last smile, and I know it's not for me, that's when I'll miss you. I know that was the end.
Tuesday, 19 October 2010
Tình nhỏ làm sao quên
Hồi đó tôi thích đọc truyện Đoàn Thạch Biền lắm.
Truyện nào cũng mua, mua xong rồi về ngấu nghiện đọc ngay. Vẫn còn nhớ mang máng nào là: Mùa hè khắc nghiệt, Những ngày tươi đẹp, Mùa hè quái ác, Gió cuối năm,... toàn những cảm xúc linh tinh, lãng đãng tuổi học trò. Chuyện áo trắng mà, ai mặc áo học sinh cũng thấy mình trong đó, vừa đọc vừa tủm tỉm cười, thấy ĐTB sao viết truyện của ổng mà giống mình. Những câu chuyện mà tôi đã đọc đều có một ý nghĩa của nó. Câu chuyện nào cũng mang những trải nghiệm khác lạ và tin nhắn sâu sắc đến độc giả.
ĐTB hay viết về Đà Lạt. Tôi không thích Đà Lạt. ĐTB kể chuyện những chàng ngông ngông. Tôi chúa ghét kiểu đàn ông như vậy. ĐTB đối thoại kiểu như:
- Anh biết hoa marguerite có ý nghĩa gì không?
- Tôi vốn dốt về các loài hoa. Tôi nghĩ nó sẽ đẹp hơn khi được em cầm trong tay
Kiểu những chàng đào hoa hay nói với các cô gái.
ĐTB kết truyện bằng những cuộc chia tay, những cái chết, những cuộc tình không có đoạn kết. Có khi mọi bi kịch cố tình dồn vào một đoạn kết ngắn ngủn:
Đám tang kết thúc vào buổi chạng vạng. Mọi người vội vã ra về. Không còn ai nhìn rõ mặt ai. Thế cũng hay. Người ta không phải e ngại là mình đã khóc. Mà tại sao lại phải khóc như tôi, trái tim đất sét cho một cô bé mát nhỉ? Hãy để dành nước mắt cho những người xứng đáng hơn.
Làm tôi lúc nào cũng khóc khi gấp sách lại.
Đó là Tình nhỏ làm sao quên.
Lớn lên gặp người như vậy.
Lúc yêu mình thì bỡn cợt mình, tung hứng tình cảm mình. Lúc mình yêu người khác thì quằn quại kiểu: "Tôi lúc nào cũng nghĩ đến em, cầu mong cho hạnh phúc của em."Lúc mình cần thì đang ở bên cạnh với người khác, chăm sóc cho một người khác nữa. Tôi hỏi lại:" Có bao giờ anh nói muốn gặp tôi, tôi lắc đầu từ chối hay chưa?". Thậm chí! Trời ơi! Thậm chí!
Thành ra, tôi cũng là một cô nàng mát, rượt đuổi theo những ý nghĩ không thực, nói chuyện với chính mình và tưởng tượng những điều mông lung. Tôi muốn đổ thừa cho hoàn cảnh lắm chứ! Có nhiều thứ để tôi có thể bụôc tội: Hoàn cảnh, thời gian, không gian, quan hệ chưa kịp khép, nhu cầu của bản thân, quan niệm lệch lạc, đạo đức suy đồi, ... vân vân. Có cả triệu lý do ở đó khiến tôi điên và gầm rú không thành tiếng. Cho tôi hỏi còn lý do của anh là gì?
Rốt cuộc gặp người như vậy chỉ khiến tôi nửa tỉnh nửa mê.
Truyện nào cũng mua, mua xong rồi về ngấu nghiện đọc ngay. Vẫn còn nhớ mang máng nào là: Mùa hè khắc nghiệt, Những ngày tươi đẹp, Mùa hè quái ác, Gió cuối năm,... toàn những cảm xúc linh tinh, lãng đãng tuổi học trò. Chuyện áo trắng mà, ai mặc áo học sinh cũng thấy mình trong đó, vừa đọc vừa tủm tỉm cười, thấy ĐTB sao viết truyện của ổng mà giống mình. Những câu chuyện mà tôi đã đọc đều có một ý nghĩa của nó. Câu chuyện nào cũng mang những trải nghiệm khác lạ và tin nhắn sâu sắc đến độc giả.
ĐTB hay viết về Đà Lạt. Tôi không thích Đà Lạt. ĐTB kể chuyện những chàng ngông ngông. Tôi chúa ghét kiểu đàn ông như vậy. ĐTB đối thoại kiểu như:
- Anh biết hoa marguerite có ý nghĩa gì không?
- Tôi vốn dốt về các loài hoa. Tôi nghĩ nó sẽ đẹp hơn khi được em cầm trong tay
Kiểu những chàng đào hoa hay nói với các cô gái.
ĐTB kết truyện bằng những cuộc chia tay, những cái chết, những cuộc tình không có đoạn kết. Có khi mọi bi kịch cố tình dồn vào một đoạn kết ngắn ngủn:
Đám tang kết thúc vào buổi chạng vạng. Mọi người vội vã ra về. Không còn ai nhìn rõ mặt ai. Thế cũng hay. Người ta không phải e ngại là mình đã khóc. Mà tại sao lại phải khóc như tôi, trái tim đất sét cho một cô bé mát nhỉ? Hãy để dành nước mắt cho những người xứng đáng hơn.
Làm tôi lúc nào cũng khóc khi gấp sách lại.
Đó là Tình nhỏ làm sao quên.
Lớn lên gặp người như vậy.
Lúc yêu mình thì bỡn cợt mình, tung hứng tình cảm mình. Lúc mình yêu người khác thì quằn quại kiểu: "Tôi lúc nào cũng nghĩ đến em, cầu mong cho hạnh phúc của em."Lúc mình cần thì đang ở bên cạnh với người khác, chăm sóc cho một người khác nữa. Tôi hỏi lại:" Có bao giờ anh nói muốn gặp tôi, tôi lắc đầu từ chối hay chưa?". Thậm chí! Trời ơi! Thậm chí!
Thành ra, tôi cũng là một cô nàng mát, rượt đuổi theo những ý nghĩ không thực, nói chuyện với chính mình và tưởng tượng những điều mông lung. Tôi muốn đổ thừa cho hoàn cảnh lắm chứ! Có nhiều thứ để tôi có thể bụôc tội: Hoàn cảnh, thời gian, không gian, quan hệ chưa kịp khép, nhu cầu của bản thân, quan niệm lệch lạc, đạo đức suy đồi, ... vân vân. Có cả triệu lý do ở đó khiến tôi điên và gầm rú không thành tiếng. Cho tôi hỏi còn lý do của anh là gì?
Rốt cuộc gặp người như vậy chỉ khiến tôi nửa tỉnh nửa mê.
Tuesday, 12 October 2010
I'm going to Hanoi for visa application
Monday morning, it was like a sign in the air that I gonna have a worst day in my life: endless rains, flooded roads, moody officers, crazy crowd, dirties side walks, etc... I couldn't believe that I managed to get it over.
I woke up very early, got dressed, put some makeup, checked every single documents again then got ready to leave the house. It suddenly rained. My time was flying, it couldn't be delayed, I needed to be at the embassy on time. I drove so fast, going thought few traffic jams. Holy #*@?/ I forgot my engagement photos. Mom gave it to my aunt the other day and she forgot to bring it back. Ok! I talked to myself I can handle it, I would be honest to the girl and she would understand.
Got the British embassy at 8:30, not too bad I thought. I parked my bike at the hospital's parking lot and I made a swear that I would never ever give birth to my child there. A horrible place!
The door man was nice. He did his job well, I was just afraid he could see the little scissors in my bag. I brought it just in case.
I quickly followed instruction and entered the visa room. There was a girl. She said hi to me and started to talk about her visa. Her name is Van, she's going to England to enjoy Noel with her boyfriend. That sounds sweet. Then the receptionist showed up. She called application owner name one by one. All of us received the same cold behavior, 2 questions and an instruction.
- you've ever been to uk?
- no, madam
- yr type of visa?
- get married then settlement
- then you must submit ur app in Hanoi
For god save me, I'm going to Hanoi.
I woke up very early, got dressed, put some makeup, checked every single documents again then got ready to leave the house. It suddenly rained. My time was flying, it couldn't be delayed, I needed to be at the embassy on time. I drove so fast, going thought few traffic jams. Holy #*@?/ I forgot my engagement photos. Mom gave it to my aunt the other day and she forgot to bring it back. Ok! I talked to myself I can handle it, I would be honest to the girl and she would understand.
Got the British embassy at 8:30, not too bad I thought. I parked my bike at the hospital's parking lot and I made a swear that I would never ever give birth to my child there. A horrible place!
The door man was nice. He did his job well, I was just afraid he could see the little scissors in my bag. I brought it just in case.
I quickly followed instruction and entered the visa room. There was a girl. She said hi to me and started to talk about her visa. Her name is Van, she's going to England to enjoy Noel with her boyfriend. That sounds sweet. Then the receptionist showed up. She called application owner name one by one. All of us received the same cold behavior, 2 questions and an instruction.
- you've ever been to uk?
- no, madam
- yr type of visa?
- get married then settlement
- then you must submit ur app in Hanoi
For god save me, I'm going to Hanoi.
Friday, 8 October 2010
Memorial dates to me
Phew why am I so nervous right now?
I'm going to come to the biometric test at the British embassy on next Monday. Am I thinking too much or Steph doesn't show much caring on my feeling for the moment? He got angry with me on yahoo while asking for my details of the invitation letter. He would never know that I was in a meeting, talking to my new boss who had put so much high expectation on my job; and a good friend of mine who was in pain because her boyfriend had been treating her as a toy. I know that he loves me very much. However, he would never now that he could hurt me sometime with that cold behavior. I'm a woman after all.
It's raining outside like I'm tearing inside my heart. I'm siting here and listing the memorial dates of our relationship that I wonder he's ever remember all of them.
First met in vietnam : 15 october 2005
I'm going to come to the biometric test at the British embassy on next Monday. Am I thinking too much or Steph doesn't show much caring on my feeling for the moment? He got angry with me on yahoo while asking for my details of the invitation letter. He would never know that I was in a meeting, talking to my new boss who had put so much high expectation on my job; and a good friend of mine who was in pain because her boyfriend had been treating her as a toy. I know that he loves me very much. However, he would never now that he could hurt me sometime with that cold behavior. I'm a woman after all.
It's raining outside like I'm tearing inside my heart. I'm siting here and listing the memorial dates of our relationship that I wonder he's ever remember all of them.
First met in vietnam : 15 october 2005
First call : 17 october 2005
First holiday : 6 november 2005
First mail : 1 january 2006
Proposal date : 4 january 2009
Engagement date : 12 september 2010
Second holiday : 1 january 2009
Third holiday : 2 july 2009
Fourth holiday : 28 october 2009
Fifth holiday : 18 march 2010
Sixth holiday : 13 july 2010
Seventh holiday : 15 september 2010
...
Still sitting here and listing...
...
Still sitting here and listing...
Monday, 4 October 2010
Sunday, 12 September 2010
12 September 2010
It was the best day of my life, day of amazing things had happened.
I woke up early seeing roses, pink balloon, wedding decoration were already set up all over the house. All the lights were on, music was playing, doors and windows were widely opened.
It was an unaddressable feeling to see my family, aunties, cousins in Ao dai, expecting to welcome Steph's family: Daddy, Aunty Isis, Bro Marcus and his wife Aziza flied all the long long way to Vietnam. My whole family, classmates and friends and colleagues came to share our joy and our happiness.
Now, our journey has just begun.
I woke up early seeing roses, pink balloon, wedding decoration were already set up all over the house. All the lights were on, music was playing, doors and windows were widely opened.
It was an unaddressable feeling to see my family, aunties, cousins in Ao dai, expecting to welcome Steph's family: Daddy, Aunty Isis, Bro Marcus and his wife Aziza flied all the long long way to Vietnam. My whole family, classmates and friends and colleagues came to share our joy and our happiness.
Now, our journey has just begun.
Monday, 30 August 2010
Last day @ Offy
Those were happy days
Those were unhappy times
I'm looking forward to the better future
But I'm telling my wish if I could turn back the time.
One more day to stay
Here with you!
Those were unhappy times
I'm looking forward to the better future
But I'm telling my wish if I could turn back the time.
One more day to stay
Here with you!
Friday, 27 August 2010
Mot cam giac vui oi la vui!
Hom qua da dat mon an va dat tien coc cho nha hang, toi chon 5 mon va 2 mon trang mieng. Chung quy la toi thich to chuc buoi tiec dinh hon cua toi va Steph nhu mot bua an toi dam am giua 2 gia dinh that nhe nhang. Khong le nghi cau ky, khong bia ruou on ao, khong do an thuc uong e che den noi khach moi cam cui an ma ko biet gi den co dau chu re.
Nhin chung toi kha hai long voi danh sach khach moi va mon an toi da chon. Du truoc do vai hom, co mot viec lan tan xay khien toi hoi phien long ve chi Trang. Toi da nghi ngoi nhieu va cam thay that vong truoc tinh cam cua chi dang cho toi. No qua it va qua hoi hot. Nhung du sau, chung toi cung da tung lam viec voi nhau trong mot thoi gian kha dau, ko moi chi den du tiec cua minh, thu that, toi cung hoi ay nay. Thoi ke, nguoi ta hoi hot nhung ban than toi nghia tinh la duoc.
Phan cong cho nguoi nay nguoi kia lam cung tuong doi on. Co ve nhu tat thay moi nguoi dang ngong cho dam hoi cua toi lam. Ben nha 5 thi toan bo da di may ao dai, Ngoc Nhu thi dong y giup toi phan trang tri voi ve rat san long, banh kem va ban trang tri se do Grace phu trach, trai cay chung cung va 6 loai qua le co anh Dai va chi Bach giup toi mot tay. Viec con lai toi nghi minh se chuan bi kha on thoa. Thu 3 nay toi di mua lup co dau voi be Dao cho lan chup outing sap toi khi Steph sang. Con phai mua gi do lam qua cho gia dinh Steph nua. Woah, co nhieu de lam ghe.
Ban ron qua nhung ma vui that vui!!!
Nhin chung toi kha hai long voi danh sach khach moi va mon an toi da chon. Du truoc do vai hom, co mot viec lan tan xay khien toi hoi phien long ve chi Trang. Toi da nghi ngoi nhieu va cam thay that vong truoc tinh cam cua chi dang cho toi. No qua it va qua hoi hot. Nhung du sau, chung toi cung da tung lam viec voi nhau trong mot thoi gian kha dau, ko moi chi den du tiec cua minh, thu that, toi cung hoi ay nay. Thoi ke, nguoi ta hoi hot nhung ban than toi nghia tinh la duoc.
Phan cong cho nguoi nay nguoi kia lam cung tuong doi on. Co ve nhu tat thay moi nguoi dang ngong cho dam hoi cua toi lam. Ben nha 5 thi toan bo da di may ao dai, Ngoc Nhu thi dong y giup toi phan trang tri voi ve rat san long, banh kem va ban trang tri se do Grace phu trach, trai cay chung cung va 6 loai qua le co anh Dai va chi Bach giup toi mot tay. Viec con lai toi nghi minh se chuan bi kha on thoa. Thu 3 nay toi di mua lup co dau voi be Dao cho lan chup outing sap toi khi Steph sang. Con phai mua gi do lam qua cho gia dinh Steph nua. Woah, co nhieu de lam ghe.
Ban ron qua nhung ma vui that vui!!!
Monday, 9 August 2010
Mua ao dai
Truoc khi di mua ao dai, toi va nho em da co tham khao qua nhieu mau ma, kieu dang, chat lieu va gia tien de viec mua sam nhanh chong hon.
Dao gan day cac co dau Vietnam chon kieu vai ren, trang tinh khoi hoac do quyen ru di voi quan phi bong. Gia tien va cong may mot bo tam tu 800k den hon 1tr5, tuy theo do kho cua vai ao.
Toi chon mau ao dai co dau do tham voi phan tu co den nguc va tay ao rap voan mong. Dao nay toi tang can nen hy vong lop voan mong tren nguc ao se khien toi trong nhe nhang va goi cam hon.
Toi, mami va grace tranh thu chieu chu nhat 3 me con ra cho vai SKL xem ao dai. Phai noi, du da chuan bi ky luong, toi van bi may ba ban hang het gia len troi, mua 2 bo mot voan mot to tam ma bi chem ngot 400k. Khong nhung the, do SKL la cho si nen thai do don tiep khach hang duong nhu la am may chuc diem. Ho ko quan tam den nguoi mua hang le. Neu co, thi chang qua la chat chem vai tram ngan cua nhung nguoi di mua hang ngay tho nhu toi va mami toi day.
Toi tuc qua nen len forum xa stress trong box Danh sach den o SG. Chi hy vong chia se mot kinh nghiem cho chi em. The ma co mot mu nao do nhay len chui toi ngu, con bao toi kho nhu vay thi dung co di cho mua do, da the mu ta con tang boc may ba ban hang vo dao duc. Toi nghi, bai post dai cua toi mot phan nao do dung cham den nghe nghiep cua mu, nen mu chui toi om toi tren forum.
Dung la o dau cung co ke pha dam. Mot forum dong duc the nay, dau dau cung co ke vo hoc.
Du sao thi cung mua roi. Tuan nay toi di may ao dai ben me cua hoa hau vietnam 2001 ;D
Dao gan day cac co dau Vietnam chon kieu vai ren, trang tinh khoi hoac do quyen ru di voi quan phi bong. Gia tien va cong may mot bo tam tu 800k den hon 1tr5, tuy theo do kho cua vai ao.
Toi chon mau ao dai co dau do tham voi phan tu co den nguc va tay ao rap voan mong. Dao nay toi tang can nen hy vong lop voan mong tren nguc ao se khien toi trong nhe nhang va goi cam hon.
Toi, mami va grace tranh thu chieu chu nhat 3 me con ra cho vai SKL xem ao dai. Phai noi, du da chuan bi ky luong, toi van bi may ba ban hang het gia len troi, mua 2 bo mot voan mot to tam ma bi chem ngot 400k. Khong nhung the, do SKL la cho si nen thai do don tiep khach hang duong nhu la am may chuc diem. Ho ko quan tam den nguoi mua hang le. Neu co, thi chang qua la chat chem vai tram ngan cua nhung nguoi di mua hang ngay tho nhu toi va mami toi day.
Toi tuc qua nen len forum xa stress trong box Danh sach den o SG. Chi hy vong chia se mot kinh nghiem cho chi em. The ma co mot mu nao do nhay len chui toi ngu, con bao toi kho nhu vay thi dung co di cho mua do, da the mu ta con tang boc may ba ban hang vo dao duc. Toi nghi, bai post dai cua toi mot phan nao do dung cham den nghe nghiep cua mu, nen mu chui toi om toi tren forum.
Dung la o dau cung co ke pha dam. Mot forum dong duc the nay, dau dau cung co ke vo hoc.
Du sao thi cung mua roi. Tuan nay toi di may ao dai ben me cua hoa hau vietnam 2001 ;D
Monday, 2 August 2010
Chủ Nhật siêu bận bịu
Những việc cần làm của tôi trong ngày hôm nay là:
1. Đám hỏi bé Đào: thành công tốt đẹp
2. Đám cưới bạn làm - Thanh Tâm: tuy đến muộn nhưng cuộc vui vẫn chưa tàn
3. Tiệc chia tay chị Thư ở TS: Cáo bệnh không đến được. Tôi hơi buồn vì biết chị Thư đã mong tôi đến biết chừng nào. "Em xin lỗi chị."
4. Mua vải may áo dài: đã mua nhưng không hoàn toàn mãn nguyện (chuyện này hồi sau tôi sẽ kể)
5. Lên kế hoạch tiệc tùng: Xong giai đoạn 1. Bao gồm:
- Lên ngân sách
- Chọn ngày giờ
- Chọn địa điểm
- Danh sách khách mời
- Thiệp mời
- Mạnh thường quân
- Phân công tổ chức
- Những thứ cần thiết nhất nên mua
~~> Tôi quá giỏi. Giờ mới nhận ra óc tổ chức của tôi cũng đáng được khen thưởng nhỉ?!
6. Xem toàn bộ chương trình Just for laughs, gags asian, always ready
7. Điện thoại báo cáo và tâm sự với sweetheart của tôi. Chàng ta có vẻ không được thoải mái lắm khi nói điện thoại với tôi trước mặt Ann, David và Molly thì phải
8. Dậy lúc 6 giờ 30 và đi ngủ lúc 12 giờ
Trong một ngày mà tôi có thể làm được bấy nhiêu việc thiệt đúng là đáng nể. Hi5 tôi nào ^^
~~~~
Check it out my today's things-to-do list:
1. My bud - Be Dao's engagement ceremony: beautifully success
2. My officemate - Thanh Tam's wedding party: Eventho' I arrived her wedding quite late, I still had some fun
3. My beloved boss' farewell: I felt sorry not being able to drop by her house. She cooked some chickend soup and spicy scallop for me. I guess she expected me to come over so much but I could not make it. "I'm so sorry, boss"
4. Bought fabric for my Vietnamese dress: Done it but I was not completely satisfied because of some ridiculous issues. I will be back to tell you this in my next entry.
5. My engagement party plan: Done the 1st phase. It includes:
- Make a budget
- Choose a lovely date and time
- Choose the reception
- Guest list
- Design invitation
- Ask for sponsor
- Assign some friend for organizing mission
- The most neccessary items to buy
~~> I think I am doing well. I have just realized that my organization skill is not only too bad but also kool to deserve a present.
6. Watch the entire programs: Just for laughs, Gigs asian, Always ready
7. Tele-report to my sweetheart. I missed his voice so much, especially everytime he waked me up by whispering into my ears everymorning. However, I guess he felt a little bit uncomfortable while speaking to me in front of Ann, David and Molly. Better run to the toilet and talk to me, baby!
8. Wake up at 6:30Am and go to bed at 12AM
Well done me! I could not image I did so many great things in a day. Looking forward another interesting day this week. Hi5!
1. Đám hỏi bé Đào: thành công tốt đẹp
2. Đám cưới bạn làm - Thanh Tâm: tuy đến muộn nhưng cuộc vui vẫn chưa tàn
3. Tiệc chia tay chị Thư ở TS: Cáo bệnh không đến được. Tôi hơi buồn vì biết chị Thư đã mong tôi đến biết chừng nào. "Em xin lỗi chị."
4. Mua vải may áo dài: đã mua nhưng không hoàn toàn mãn nguyện (chuyện này hồi sau tôi sẽ kể)
5. Lên kế hoạch tiệc tùng: Xong giai đoạn 1. Bao gồm:
- Lên ngân sách
- Chọn ngày giờ
- Chọn địa điểm
- Danh sách khách mời
- Thiệp mời
- Mạnh thường quân
- Phân công tổ chức
- Những thứ cần thiết nhất nên mua
~~> Tôi quá giỏi. Giờ mới nhận ra óc tổ chức của tôi cũng đáng được khen thưởng nhỉ?!
6. Xem toàn bộ chương trình Just for laughs, gags asian, always ready
7. Điện thoại báo cáo và tâm sự với sweetheart của tôi. Chàng ta có vẻ không được thoải mái lắm khi nói điện thoại với tôi trước mặt Ann, David và Molly thì phải
8. Dậy lúc 6 giờ 30 và đi ngủ lúc 12 giờ
Trong một ngày mà tôi có thể làm được bấy nhiêu việc thiệt đúng là đáng nể. Hi5 tôi nào ^^
~~~~
Check it out my today's things-to-do list:
1. My bud - Be Dao's engagement ceremony: beautifully success
2. My officemate - Thanh Tam's wedding party: Eventho' I arrived her wedding quite late, I still had some fun
3. My beloved boss' farewell: I felt sorry not being able to drop by her house. She cooked some chickend soup and spicy scallop for me. I guess she expected me to come over so much but I could not make it. "I'm so sorry, boss"
4. Bought fabric for my Vietnamese dress: Done it but I was not completely satisfied because of some ridiculous issues. I will be back to tell you this in my next entry.
5. My engagement party plan: Done the 1st phase. It includes:
- Make a budget
- Choose a lovely date and time
- Choose the reception
- Guest list
- Design invitation
- Ask for sponsor
- Assign some friend for organizing mission
- The most neccessary items to buy
~~> I think I am doing well. I have just realized that my organization skill is not only too bad but also kool to deserve a present.
6. Watch the entire programs: Just for laughs, Gigs asian, Always ready
7. Tele-report to my sweetheart. I missed his voice so much, especially everytime he waked me up by whispering into my ears everymorning. However, I guess he felt a little bit uncomfortable while speaking to me in front of Ann, David and Molly. Better run to the toilet and talk to me, baby!
8. Wake up at 6:30Am and go to bed at 12AM
Well done me! I could not image I did so many great things in a day. Looking forward another interesting day this week. Hi5!
Sunday, 6 June 2010
Chị em
Sáng nắng chiều mưa, 8 giờ gây gỗ 10 giờ huề. Tháng nào đến ngày đóng tiền bill cũng đánh lộn. Vậy mà: "Không ai chụp em đẹp bằng B"
Hôm nay là hình của con Wander Bird http://wanderbirdsky.blogspot.com/
Tuesday, 25 May 2010
Friday, 23 April 2010
Deadline
Sau khi chuyển đến sống với chị, Ann nhận ra rằng thế giới của cô quá nhỏ bé.
Ann ghi nhớ mỗi nhân vật cụ thể và những chuyển động thường nhật của từng nhân vật đó. Điều đó khiến khả năng quan sát của cô tinh tường hơn và cô cũng nhạy cảm với những âm thanh hơn hẳn. Tiếng những đứa trẻ hàng xóm cười nói khanh khách vọng sang từ nhà bên, là lúc bọn trẻ được cha mẹ chúng đón về từ trường. Ann biết khi nào cánh cổng cũ kỹ của khu chung cư mở kẽo kẹt, rồi tiếng lốp bánh xe được kéo ma sát trên nền xi măng, những nhân viên vệ sinh đến và mang rác đi. 1 giờ sáng, Ann thường nằm trên giường, tay cầm quyển sách lúc nào cũng mở ra hơn nửa, đếm nhịp gõ tong tong của chiếc đồng hồ gỗ trên tường và nghe tiếng bước chân của chị Hải Anh trên cầu thang. Hải Anh là quản lý của một nhà hàng quán bar kiểu Ý, chị thường về muộn và việc trở về nhà lúc 1 giờ sáng là một ân huệ trong ngày.
Ann chỉ đợi đến khi Hải Anh mở cửa phòng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ say sưa. Chẳng để làm gì cả. Chỉ vì Ann thích thế.
Ann thức dậy rất sớm nhưng đi siêu thị mua hàng hóa không bao giờ là điều cô yêu thích. Cô ghét phải chen chúc giữa các mẹ nội trợ để giành giựt vài con cá tươi hay một bó rau xanh. Ann ghét nơi ồn ào và những thứ phải tranh chấp mới có được. Thay vào đó, cô thích ngồi hàng giờ ở bể bơi, ngắm người ra vùng vẫy trong nước dưới cái ánh nắng 38 độ mùa hè nhiệt đới. Đôi khi, chỉ có một mình, Ann hút thuốc, uống nước ép thơm và nằm dài nghe nhạc. Không một giao tiếp nào. Không một cái chạm mắt nào.
Ann yêu thích sự bình yên vì gợi lại cho cô những ký ức đẹp. Tầm tư tưởng của cô vì thế mà cũng phóng túng và tự do hơn. Với sức sáng tạo và những ý tưởng mới mẻ đang xuất hiện trong đầu lúc này, Ann nghĩ cô đã sẵn sàng quay trở lại làm việc. Những website của hàng chục khách hàng đang chờ cô thực hiện. Ann luôn biết mình giỏi giang và nó khiến cô trở nên một người phụ nữ hấp dẫn, dĩ nhiên điều đó không được công nhận với những quý ông bảnh bao và cho rằng, phụ nữ kém thông minh hơn họ mới là quyến rũ. Trăm năm sau, chân lý này vẫn là chân lý. Ann đã học cách sống với những chân lý ngu xuẩn từ lâu rồi. Thôi nào! Chỉ là vài chân lý bé cỏn con, có đáng gì đâu để đấu tranh và khiến nửa kia của thế giới nghĩ rằng Ann kiêu căng, tự phụ.
Chỉ riêng đối với người đàn ông đó, Ann muốn mình thật cao xa và vượt hơn hẳn những gì hắn ta có thể kỳ vọng ở đàn bà. Ann nghĩ, sau tất cả những thứ dối trá mà hắn dựng nên, cô vẫn có thể mỉm cười và đối xử với hắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thậm chí còn tốt đẹp hơn, để hắn nghĩ, Ann cũng chỉ là một trong đám đàn bà kém IQ và hơn hết là mù quáng vì yêu hắn. Không đâu đằng ấy ạ! Nếu Ann làm thế chẳng khác nào cô ấy đụng chạm đến lòng tự trọng và kiêu hãnh vốn có của cô. Hắn ta đâu thể thức dậy với một người đàn bà đang ngủ vùi trong cánh tay trái, bình thản cầm điện thọai gửi vài dòng tin nhắn tình cảm cho một người đàn bà khác, không quên kết thúc bằng 3 chữ i miss u. một người đàn ông có thể làm được điều đó, thậm chí là đến hồ bơi với một người đàn bà khác vào buổi trưa và tối đến thì gọi địên thọai để hẹn một người đàn bà tội nghiệp khác đi ăn tối. Đâu thể! Đợi một chút nào, bạn không thể nói với một người đàn ông là đâu thể, bởi họ có lắng nghe bạn đâu. Cá biệt hơn, trong đầu hắn ta không hề tỏ ra tôn trọng một giá trị đạo đức thuộc về xã hội hay tôn giáo nào cả.
Thật không may mắn cho Ann, cô đã gặp gỡ và yêu một tên đàn ông như thế. 8 tháng 16 ngày Ann là thời gian khá dài cho một mối quan hệ lén lút. Chính vì thế, Ann chấp nhận mọi thiệt thòi, im lặng hết mức và cho đi tất cả những gì Ann có thể khiến cho hắn ta yêu cô nhiều hơn. Có lúc, Ann cho rằng cuộc sống nhỏ bé của cô đang chao nghiêng bởi sự bất công, những lời nói dối hòng bảo bọc cho bí mật đó, những tin nhắn và nhiều cuộc gọi về đêm.
Ann bước xuống nhà, mở nắp chai vodka và nhấp một ngụm nhỏ. Chỉ một ngụm nhỏ thôi, cũng đủ.
Công việc trước của cô khá mờ nhạt. Trách nhiệm tìm kiếm khách hàng, giao tiếp với họ qua điện thọai, email, thư từ khiến họ phải mua hàng của cô. Thỉnh thỏang, Ann được chạm tay vào việc thiết kế. Chẳng đáng gì vì đó chỉ là vài ba mẩu quảng cáo nhỏ. Ann đến công ty 9 giờ mỗi buổi sáng, pha một cốc café, ngồi vào bàn, kiểm tra thư và trả lời mail khách hàng, 6 giờ tắt máy, dắt xe ra cổng, về nhà.
Chỉ khi tên đàn ông đó xuất hiện, những thứ tự sinh họat thường ngày của cô thật sự thay đổi, kéo theo những cảm xúc mới mẻ và lạ lẫm mà ann khó khăn lắm mới cưỡng lại được. Đợi đã nào, ann không muốn nhắc đến thứ tình cảm cô đã dành cho hắn. Điều đó đã đủ rồi. Giờ Ann chỉ muốn nguyền rủa hắn ta. Vâng, đúng vậy! Ann không muốn dành thêm một lời nào nữa cho một kẻ thua cuộc hợm hĩnh.
Kẻ đó xem thường phụ nữ vô hạn. Hắn cho rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng chỉ như những con mèo con ngoan ngõan, thích được ve vuốt, dễ bảo và thường không thể chối từ sức mê hoặc của hắn. Hắn đinh ninh họ bị hấp dẫn bởi cơ thể đầy những múi thịt thà có được nhờ năng luyện tập ở phòng gym. Với những cô nàng nhẹ nàng hơn, hắn chiếm cảm tình các cô bằng những bản piano trữ tình lãng mạn, khiến các cô không thể ngừng việc ca ngợi tài năng của hắn. Vài cô trong số đó tin rằng: bài hát được riêng tặng cho mình. Tên đàn ông đó yêu bản thân mình hơn bất kỳ ai khác. Hắn có thể điều khiển những người bạn xung quanh và khiến họ làm theo những điều hắn muốn. tốt cho hắn thôi. Một ngày nào đó, khi không còn ai bên cạnh, hắn sẽ có nhiều thời gian để yêu bản thân hơn. Đó chẳng phải là điều hắn mong muốn hay sao?
Tuy nhiên, Ann không còn bận tâm đến những điều đang diễn ra với tên khốn đó, từ khi cô chính thức tuyên đó xóa tên hắn trên danh bạ điện thọai. Chiếc blackberry của Ann là một nơi tốt đẹp dành để lưu giữ những người ann yêu thương nhất. Trong tâm trí Ann, không còn cái tên đó nữa và cô sẽ thực sự yên bình với những giấc ngủ dài, không mộng mị, không những ảo giác, không những tiếng nói văng vảng bảo cô làm điều này điều kia nữa. Ann đã giết tên đàn ông, kẻ mà Ann đã từng yêu điên cuồng và dại khờ, bằng khẩu súng cô mua từ một người thợ săn.
Hai tháng sau khi ra tù vì tội giết người, Ann tìm lại hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của cô hơn bao giờ hết. Ann không ngờ bắn chết người mình yêu lại mang cho cô một cảm giác khoáng đạt và giải thoát đến thế.
Cô mở to mắt ngắm nhìn tia nắng trong và sáng rọi qua khung cửa.
Cuộc sống lại tươi đẹp và chào đón Ann.
Đôi dép mủ
Hầu hết thời gian trong ngày tôi dành cho www.gymglish.vn, còn lại là ăn, ngủ, nghe nhạc, xem phim và điện thoại cho Stephan. Chỉ đến cuối tuần hoặc ngày lễ tôi mới có dịp vác máy ảnh ra chụp vài tấm không có chủ đích cũng không rõ chủ đề. Tôi đang sử dụng máy ảnh
Hôm nay, tôi quyết định sẽ viết về từng bức ảnh đã chụp.
Bức chụp đôi dép này tôi đặt tên là Đừng giận em.
Vốn Steph và tôi có một buổi trưa không hề êm ả với nhau sau 3 tiếng đồng hồ chạy xe máy từ downtown Nha Trang để đến được Long Beach. Trời nắng nóng, con đường trải nhựa dẫn đến nơi chúng tôi muốn đến thì dài miên man. Có lúc tôi dường như không có chút cảm giác gì về cái mông của mình nữa. Và đôi tình nhân trên xe máy bắt đầu quạo quọ nhau, không ai nói với ai một lời, chỉ biết thẳng hướng mà chạy. Đến khi bờ biển trải dài ra trước mặt không khí cũng chẳng khá khẩm hơn. Thế là mạnh ai nấy làm việc riêng. Steph dạo một vòng rồi ngồi bó gói ngắm trời mây biển nước mặc cho tôi một mình ăn, một mình tắm biển. Mãi đến chiều tối hôm đó mọi bực dọc và khó chịu mới được giải toả.
Chụp bức này để nhắc tôi nhớ: lúc yêu nhau thì hai tâm hồn đều nhạy cảm. Điều quan trọng là cả hai tìm được tiếng nói chung để giải quyết mọi mâu thuẫn.
Chúc ngày nghỉ lễ vui
Subscribe to:
Posts (Atom)