Tuesday, 19 October 2010

Tình nhỏ làm sao quên

Hồi đó tôi thích đọc truyện Đoàn Thạch Biền lắm.


Truyện nào cũng mua, mua xong rồi về ngấu nghiện đọc ngay. Vẫn còn nhớ mang máng nào là: Mùa hè khắc nghiệt, Những ngày tươi đẹp, Mùa hè quái ác, Gió cuối năm,... toàn những cảm xúc linh tinh, lãng đãng tuổi học trò. Chuyện áo trắng mà, ai mặc áo học sinh cũng thấy mình trong đó, vừa đọc vừa tủm tỉm cười, thấy ĐTB sao viết truyện của ổng mà giống mình. Những câu chuyện mà tôi đã đọc đều có một ý nghĩa của nó. Câu chuyện nào cũng mang những trải nghiệm khác lạ và tin nhắn sâu sắc đến độc giả.

ĐTB hay viết về Đà Lạt. Tôi không thích Đà Lạt. ĐTB kể chuyện những chàng ngông ngông. Tôi chúa ghét kiểu đàn ông như vậy. ĐTB đối thoại kiểu như:
- Anh biết hoa marguerite có ý nghĩa gì không?
- Tôi vốn dốt về các loài hoa. Tôi nghĩ nó sẽ đẹp hơn khi được em cầm trong tay
Kiểu những chàng đào hoa hay nói với các cô gái. 
ĐTB kết truyện bằng những cuộc chia tay, những cái chết, những cuộc tình không có đoạn kết. Có khi mọi bi kịch cố tình dồn vào một đoạn kết ngắn ngủn:
Đám tang kết thúc vào buổi chạng vạng. Mọi người vội vã ra về. Không còn ai nhìn rõ mặt ai. Thế cũng hay. Người ta không phải e ngại là mình đã khóc. Mà tại sao lại phải khóc như tôi, trái tim đất sét cho một cô bé mát nhỉ? Hãy để dành nước mắt cho những người xứng đáng hơn.

Làm tôi lúc nào cũng khóc khi gấp sách lại.
Đó là Tình nhỏ làm sao quên.

Lớn lên gặp người như vậy.

Lúc yêu mình thì bỡn cợt mình, tung hứng tình cảm mình. Lúc mình yêu người khác thì quằn quại kiểu: "Tôi lúc nào cũng nghĩ đến em, cầu mong cho hạnh phúc của em."Lúc mình cần thì đang ở bên cạnh với người khác, chăm sóc cho một người khác nữa. Tôi hỏi lại:" Có bao giờ anh nói muốn gặp tôi, tôi lắc đầu từ chối hay chưa?". Thậm chí! Trời ơi! Thậm chí!

Thành ra, tôi cũng là một cô nàng mát, rượt đuổi theo những ý nghĩ không thực, nói chuyện với chính mình và tưởng tượng những điều mông lung. Tôi muốn đổ thừa cho hoàn cảnh lắm chứ! Có nhiều thứ để tôi có thể bụôc tội: Hoàn cảnh, thời gian, không gian, quan hệ chưa kịp khép, nhu cầu của bản thân, quan niệm lệch lạc, đạo đức suy đồi, ... vân vân. Có cả triệu lý do ở đó khiến tôi điên và gầm rú không thành tiếng. Cho tôi hỏi còn lý do của anh là gì?

Rốt cuộc gặp người như vậy chỉ khiến tôi nửa tỉnh nửa mê.        



No comments:

Post a Comment