Sau khi chuyển đến sống với chị, Ann nhận ra rằng thế giới của cô quá nhỏ bé.
Ann ghi nhớ mỗi nhân vật cụ thể và những chuyển động thường nhật của từng nhân vật đó. Điều đó khiến khả năng quan sát của cô tinh tường hơn và cô cũng nhạy cảm với những âm thanh hơn hẳn. Tiếng những đứa trẻ hàng xóm cười nói khanh khách vọng sang từ nhà bên, là lúc bọn trẻ được cha mẹ chúng đón về từ trường. Ann biết khi nào cánh cổng cũ kỹ của khu chung cư mở kẽo kẹt, rồi tiếng lốp bánh xe được kéo ma sát trên nền xi măng, những nhân viên vệ sinh đến và mang rác đi. 1 giờ sáng, Ann thường nằm trên giường, tay cầm quyển sách lúc nào cũng mở ra hơn nửa, đếm nhịp gõ tong tong của chiếc đồng hồ gỗ trên tường và nghe tiếng bước chân của chị Hải Anh trên cầu thang. Hải Anh là quản lý của một nhà hàng quán bar kiểu Ý, chị thường về muộn và việc trở về nhà lúc 1 giờ sáng là một ân huệ trong ngày.
Ann chỉ đợi đến khi Hải Anh mở cửa phòng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ say sưa. Chẳng để làm gì cả. Chỉ vì Ann thích thế.
Ann thức dậy rất sớm nhưng đi siêu thị mua hàng hóa không bao giờ là điều cô yêu thích. Cô ghét phải chen chúc giữa các mẹ nội trợ để giành giựt vài con cá tươi hay một bó rau xanh. Ann ghét nơi ồn ào và những thứ phải tranh chấp mới có được. Thay vào đó, cô thích ngồi hàng giờ ở bể bơi, ngắm người ra vùng vẫy trong nước dưới cái ánh nắng 38 độ mùa hè nhiệt đới. Đôi khi, chỉ có một mình, Ann hút thuốc, uống nước ép thơm và nằm dài nghe nhạc. Không một giao tiếp nào. Không một cái chạm mắt nào.
Ann yêu thích sự bình yên vì gợi lại cho cô những ký ức đẹp. Tầm tư tưởng của cô vì thế mà cũng phóng túng và tự do hơn. Với sức sáng tạo và những ý tưởng mới mẻ đang xuất hiện trong đầu lúc này, Ann nghĩ cô đã sẵn sàng quay trở lại làm việc. Những website của hàng chục khách hàng đang chờ cô thực hiện. Ann luôn biết mình giỏi giang và nó khiến cô trở nên một người phụ nữ hấp dẫn, dĩ nhiên điều đó không được công nhận với những quý ông bảnh bao và cho rằng, phụ nữ kém thông minh hơn họ mới là quyến rũ. Trăm năm sau, chân lý này vẫn là chân lý. Ann đã học cách sống với những chân lý ngu xuẩn từ lâu rồi. Thôi nào! Chỉ là vài chân lý bé cỏn con, có đáng gì đâu để đấu tranh và khiến nửa kia của thế giới nghĩ rằng Ann kiêu căng, tự phụ.
Chỉ riêng đối với người đàn ông đó, Ann muốn mình thật cao xa và vượt hơn hẳn những gì hắn ta có thể kỳ vọng ở đàn bà. Ann nghĩ, sau tất cả những thứ dối trá mà hắn dựng nên, cô vẫn có thể mỉm cười và đối xử với hắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thậm chí còn tốt đẹp hơn, để hắn nghĩ, Ann cũng chỉ là một trong đám đàn bà kém IQ và hơn hết là mù quáng vì yêu hắn. Không đâu đằng ấy ạ! Nếu Ann làm thế chẳng khác nào cô ấy đụng chạm đến lòng tự trọng và kiêu hãnh vốn có của cô. Hắn ta đâu thể thức dậy với một người đàn bà đang ngủ vùi trong cánh tay trái, bình thản cầm điện thọai gửi vài dòng tin nhắn tình cảm cho một người đàn bà khác, không quên kết thúc bằng 3 chữ i miss u. một người đàn ông có thể làm được điều đó, thậm chí là đến hồ bơi với một người đàn bà khác vào buổi trưa và tối đến thì gọi địên thọai để hẹn một người đàn bà tội nghiệp khác đi ăn tối. Đâu thể! Đợi một chút nào, bạn không thể nói với một người đàn ông là đâu thể, bởi họ có lắng nghe bạn đâu. Cá biệt hơn, trong đầu hắn ta không hề tỏ ra tôn trọng một giá trị đạo đức thuộc về xã hội hay tôn giáo nào cả.
Thật không may mắn cho Ann, cô đã gặp gỡ và yêu một tên đàn ông như thế. 8 tháng 16 ngày Ann là thời gian khá dài cho một mối quan hệ lén lút. Chính vì thế, Ann chấp nhận mọi thiệt thòi, im lặng hết mức và cho đi tất cả những gì Ann có thể khiến cho hắn ta yêu cô nhiều hơn. Có lúc, Ann cho rằng cuộc sống nhỏ bé của cô đang chao nghiêng bởi sự bất công, những lời nói dối hòng bảo bọc cho bí mật đó, những tin nhắn và nhiều cuộc gọi về đêm.
Ann bước xuống nhà, mở nắp chai vodka và nhấp một ngụm nhỏ. Chỉ một ngụm nhỏ thôi, cũng đủ.
Công việc trước của cô khá mờ nhạt. Trách nhiệm tìm kiếm khách hàng, giao tiếp với họ qua điện thọai, email, thư từ khiến họ phải mua hàng của cô. Thỉnh thỏang, Ann được chạm tay vào việc thiết kế. Chẳng đáng gì vì đó chỉ là vài ba mẩu quảng cáo nhỏ. Ann đến công ty 9 giờ mỗi buổi sáng, pha một cốc café, ngồi vào bàn, kiểm tra thư và trả lời mail khách hàng, 6 giờ tắt máy, dắt xe ra cổng, về nhà.
Chỉ khi tên đàn ông đó xuất hiện, những thứ tự sinh họat thường ngày của cô thật sự thay đổi, kéo theo những cảm xúc mới mẻ và lạ lẫm mà ann khó khăn lắm mới cưỡng lại được. Đợi đã nào, ann không muốn nhắc đến thứ tình cảm cô đã dành cho hắn. Điều đó đã đủ rồi. Giờ Ann chỉ muốn nguyền rủa hắn ta. Vâng, đúng vậy! Ann không muốn dành thêm một lời nào nữa cho một kẻ thua cuộc hợm hĩnh.
Kẻ đó xem thường phụ nữ vô hạn. Hắn cho rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng chỉ như những con mèo con ngoan ngõan, thích được ve vuốt, dễ bảo và thường không thể chối từ sức mê hoặc của hắn. Hắn đinh ninh họ bị hấp dẫn bởi cơ thể đầy những múi thịt thà có được nhờ năng luyện tập ở phòng gym. Với những cô nàng nhẹ nàng hơn, hắn chiếm cảm tình các cô bằng những bản piano trữ tình lãng mạn, khiến các cô không thể ngừng việc ca ngợi tài năng của hắn. Vài cô trong số đó tin rằng: bài hát được riêng tặng cho mình. Tên đàn ông đó yêu bản thân mình hơn bất kỳ ai khác. Hắn có thể điều khiển những người bạn xung quanh và khiến họ làm theo những điều hắn muốn. tốt cho hắn thôi. Một ngày nào đó, khi không còn ai bên cạnh, hắn sẽ có nhiều thời gian để yêu bản thân hơn. Đó chẳng phải là điều hắn mong muốn hay sao?
Tuy nhiên, Ann không còn bận tâm đến những điều đang diễn ra với tên khốn đó, từ khi cô chính thức tuyên đó xóa tên hắn trên danh bạ điện thọai. Chiếc blackberry của Ann là một nơi tốt đẹp dành để lưu giữ những người ann yêu thương nhất. Trong tâm trí Ann, không còn cái tên đó nữa và cô sẽ thực sự yên bình với những giấc ngủ dài, không mộng mị, không những ảo giác, không những tiếng nói văng vảng bảo cô làm điều này điều kia nữa. Ann đã giết tên đàn ông, kẻ mà Ann đã từng yêu điên cuồng và dại khờ, bằng khẩu súng cô mua từ một người thợ săn.
Hai tháng sau khi ra tù vì tội giết người, Ann tìm lại hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của cô hơn bao giờ hết. Ann không ngờ bắn chết người mình yêu lại mang cho cô một cảm giác khoáng đạt và giải thoát đến thế.
Cô mở to mắt ngắm nhìn tia nắng trong và sáng rọi qua khung cửa.
Cuộc sống lại tươi đẹp và chào đón Ann.
hix, cô gái trong truyện này, biết nói thế nào nhỉ, chắc là hơi ...nông nổi.
ReplyDeleteuh, chắc rồi, tuổi trẻ khi yêu là bồng bột và nông nổi mà.
ReplyDeletebạn có giống cô gái trong truyện này ko nhỉ :D
ReplyDeletengười viết và cô gái giống nhau đến 80%, ngoại trừ việc giết người bằng súng =D
ReplyDeleteCảm ơn minhleo đã ghé thăm blog mình nha
bình thường bee chỉ bỏ thuốc độc hại chết ng ta thôi
ReplyDeleteOh really? Vậy thì bữa sau đừng uống swiss almond chocolate latte bee mua à
ReplyDelete