Thursday 22 April 2010

Tết đi rồi

Tết đi rồi.

Qua những ngày sáng bảnh mắt vẫn còn nằm ườn trên giường, với tay lấy chai nước tu ực ực vì cổ họng khan khốc sau một đêm chat khuya và luyện phim; vẫn không nhúc nhích, mắt tho ló nhìn lên trần nhà: có 1,2 con thạch sùng dí nhau chạy uỳnh uỳnh khiến từng mảng mạng nhện mỏng mảnh rơi xuống mặt. Sau mấy ngày chùa chiền nhang khói vẫn không cảm nhận chút thanh tịnh trong tâm hồn, mình quyết định quay trở lại với những thú giải sầu bình dân và trần tục: Ngủ, ăn, xem phim, club,... thanh tao hơn là đọc được 2 quyển sách "Confession of a shoppaholic" và "The reader". Sự buồn chán và nhớ nhung lập đi lập lại từng phút từng giờ từng ngày. Nhớ bạn, nhớ việc, nhớ chỗ ngồi tù túng trong căn phòng ngột ngạt, chật chội, chen chúc chung với ả manager ngoài mặt thì tí tởn với mình nhưng trong lòng thì cho rằng mình là một con bitch. Mong sớm trở lại căn phòng đó để 8 giờ nhìn ra ngoài sân thấy nắng sớm luồng qua những tàng lá lekima xanh thẫm, mở cửa bước ra hít mùi cỏ non mới tưới tinh tươm ngai ngái. Và bắt đầu từ một ngày nào của tháng 9 mình có thói quen nhìn ra cửa lúc 9 giờ, cảm giác hồi hộp khi đồng hồ trên màn hình nhảy qua số 9, nhìn ra cửa, lòng vui lắm...

Những ngày 12 tiếng ngủ, 4 tiếng ăn, 6 tiếng xem phim, 2 tiếng linh tinh qua đi mình trở lại làm một người bạn cởi mở - người không giấu nổi những cảm xúc riêng tư nhất, thỉnh thoảng im lặng và lắng nghe để được đánh giá là biết cảm thông những lúc bạn bè hoàn cảnh nhất. Qua đi những ngày lười nhác để trở nên lười hơn khi nghĩ đến viễn cảnh sắp tới là làm việc, kiếm tiền và không mục tiêu. Mình nghĩ Diệu Hiền nói đúng: Mình đang đứng ở ngã ba đường và hành xử bằng cảm xúc không thể đưa mình đi đúng hướng. Việc thế nào là tốt và việc thế nào là xấu cũng chẳng có ai có đủ tư cách và đạo đức để giảng giải cho một đứa con gái cứng đầu hiểu được. Diệu Hiền cũng nói: trong đời mình sẽ gặp phải những người bạn giả dối, nhưng đừng vì sự phản bội họ đền đáp và lo sợ bản thân mình bị tổn thương mà thu hẹp và ngừng trao cho phần còn lại của thế giới tấm lòng của mình. Mình ước có thể nói được câu này với em, tỷ như 1 lần 2 lần không được mình sẽ nói đến nghìn lần. Còn có muốn tiếp thu hay không, có thánh mới biết được. Diệu Hiền ơi Diệu Hiền, mình đang tin vào những chuyện mơ hồ một cách phi lý hay cổ tích thần tiên đây?

Giả như đi đến tận cùng vẫn không gặp được mấu chốt của câu chuyện, mình vẫn không hối hận vì đã chân thành và kiên trì.

Tết đi rồi. Già thêm một tuổi vẫn ngây ngô và trẻ con như một năm qua.

No comments:

Post a Comment