Thursday 31 December 2009

Viết goodbye letter

Tôi luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ viết goodbye letter. 

Khi nghỉ việc ở những công ty trước, thông lệ là những buổi tiệc chia tay, đồng nghiệp ngồi ăn tối với nhau, chuyện trò về những dự định trong công việc mới, hai ba tiếng cười nói. Và chưa từng có một goodbye letter.

Thi thoảng, tôi nhận được vài goodbye từ hộp mail của công ty. Họ cảm ơn và cảm ơn nhiều người, tri ân tất thảy sếp to sếp nhỏ. Vài goodbye letter rất vui nhộn. Họ giỡn hớt với nhau, trêu cợt nhau, châm chích nhau trong đấy. Vài lá rất tình cảm, dài lê thê. Vài lá ngắn củn và khô như ngói. Gần nhất, goodbye letter chỉ là danh sách những đồng nghiệp họ muốn giữ liên lạc sau khi nghỉ việc. Rút ngắn lời nói, tiết kiệm thời gian. Goodbye letter từ sếp cũ, anh chúc nhân viên anh vững bước và thành công trong sự nghiệp. Quan tâm kiểu một người anh lớn.

Sớm hay muộn cũng có. Với tôi, nhỡ khi phải viết goodbye letter lần đầu tiên, tôi nghĩ, nó sẽ là: “Dear all, I'm leaving. Goodbye.”



Monday 14 December 2009

Viết thay cho em


Cho đến ngày hôm kia tôi vẫn khá ngây thơ nghĩ rằng cuộc sống này khá đơn giản.
Giả dụ tôi sống tốt và làm việc chăm chỉ, tôi sẽ luôn nhận được những món quà đẹp đẽ. Tôi lạc quan, yêu người và nhìn đời màu hồng thì sẽ có cơ hội nhận được niềm tin yêu, sự may mắn và công bằng cho bản thân. Chân lý là thế và lý thuyết được người ta nói nhiều là thế. Không ai muốn sống trên đời thật chân thành để rồi cái nhận lại là những thứ khiến mình đau đến bần thần.
Khi chúng tôi đến, cô phục vụ hỏi “Hai chị muốn dùng gì?”. Em quay sang tôi: “Chị chọn giúp em. Em không biết thứ gì là ngon lành nữa.”

Tôi nhìn vào mắt em, tôi thấy thương em. Tôi chưa bao giờ thương em như lúc này. Cảm nhận dáng em nhỏ bé lọt thỏm yên sau, tôi muốn mình là một người chị lớn để em có thể dựa dẫm vào. Tôi mủi lòng khi nhìn thấy em như con mèo mướp ướt sũng nước sau một trận mưa - run rẩy, đáng thương và nép mình lại. Đây có tôi ngồi cạnh em, nghe gió đêm khô lạnh rào rào qua tai, nói về những con người, chửi cuộc đời chó má, rủa những đám đông xa lạ và rồi hy vọng vào những cơ hội lần sau. Tôi không chắc lời khuyên của mình có thực sự khiến em hạnh phúc. Nhưng những điều tôi nói, tôi không để em nghe trọn vẹn, rằng tôi không muốn xa em.

Tôi rất muốn bước lên xe và ngồi cạnh em cho hết chặng đường dài. Em muốn ngủ cũng được, muốn khóc cũng được, muốn thức để trút cạn những nỗi uất ức đã khiến em bận lòng cũng không sao, miễn là tìm lại được con người vui vẻ và nhiệt huyết mà em từng là. Phải để em về với gia đình thôi. Có ba có má có em, những lúc một mình em sẽ chóng nguôi ngoa. Tôi chia tay em đêm nay, Sài Gòn chán và thối như một đống rác và những con người trong cái mớ ấy là những mẩu rác không thể tái chế. Biết đâu ngày mai tôi sẽ suy nghĩ và rút lại những lời tôi vừa nói. Biết đâu ngày mai tôi cười hớn hở với những con người tôi vừa quơ quào vào một đống. Tôi mặc nhiên, cảm xúc tự bật ra thành tiếng.

Trong cuộc cạnh tranh sinh tử này, người khác sống là mình chết. Người chưa xuất đầu lộ diện đã có cách đạp mình xuống không chút tốn chút công sức. Tôi đã hiểu chuyện đó. Người ngoài cuộc, có chăng, là đứa bé truyện thiếu nhi, nó không có khả năng cạnh tranh. Người ta như tôi phần nào thực lòng quan tâm, không phải vì nhân ái, mà vì nó quá là khốn nạn. Thành thực mà nói, tôi hiểu đời, hiểu luôn cả những cái thường tình diễn ra trong đời, nhưng nó khốn nạn thì phải chửi. Chửi cho tôi đỡ bức bối trong lòng và chửi vì thương em tôi hiền lành.
Ôm em vào lòng và mong em trở lại mạnh mẽ.


Monday 7 December 2009

những chuyện nửa đêm về sáng

Dạo gần đây tôi dùng nhiều từ bỗng dưng. Tần số bỗng dưng xuất hiện hơi nhiều, bỗng dưng thế này bỗng dưng thế kia. Chắc là thần trí không ổn định cũng không có một kế hoạch được vạch định đúng đắn nên ngôn từ cứ xoay vòng và lập lại liên tục. Bỗng dưng mà cuộc sống của tôi mệt mỏi và chán chường. Bỗng dưng mà tôi đi chậm lại và tìm kiếm những giá trị vô nghĩa - thứ khiến tôi không còn là chính mình, sống ích kỷ và chia sẻ rò rỉ. Bỗng dưng tôi thấy mình kém cỏi, tự ti và bất ổn. Tôi biết khối người sẽ cho rằng tôi mạnh mẽ như vẻ bề ngoài nhưng ai biết được cái giá của bản lĩnh là nội tâm không ngừng lay động. Mà khi ấy, tôi mỏng manh quá chừng. Bỗng dưng tôi nhận ra mình cũng sân si, đố kị và tầm thường. Bây giờ mà làm một người tốt lành thì thật khó. Khó cho vở kịch của tôi mà cũng khó cho người xem chấp nhận ả diễn viên quá tồi. Tôi sợ ánh nhìn dò xét của họ.

Tối qua tôi khóc khi đọc những dòng em viết trên blog cách đây 3 năm, 2 năm, 1 năm. Tôi lục tìm trong quá khứ của em để có thể hiểu em hơn. Tôi muốn biết mình cảm nhận gì qua những trải nghiệm mà em có. Vui buồn, hạnh phúc khổ đau, sự háo hức, những nỗi chán chường, cô đơn, thất bại, lòng tin yêu, niềm sung sướng khi được sẻ chia,... em có nhiều những thứ ấy. Tôi đọc hết và hiểu hết. Tôi cũng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Chắc buồn đau thì nước mắt có thừa. Tôi cho rằng sự việc là do tôi tự tìm đến, tôi tự mình chuốc lấy nên tôi đáng nhận lấy những vết cứa ngọt từ tim. Những vết cứa rất ngọt và chậm rãi khiến tôi không thực sự cảm nhận là nó đau và dày vò tôi mỗi ngày. Thú thật, những ngày này tất cả đối với tôi không còn là điều cần thiết. Tôi cũng không cần em hiểu tôi. Em và tôi không khác nào 2 đường tròn có cùng một bán kính, giống nhau và có thể nằm cạnh nhưng không bao giờ có thể tìm vào nhau. Tôi ước thời gian quay trở lại. Hình ảnh và âm thanh được tua lại từ đoạn mà những gì diễn ra đằng sau sẽ được xoá bỏ. Viết nhiều về em để em hiểu rằng em có một ý nghĩa nhất định nào đó trong tôi. "...Thật lòng tôi đã từng rất muốn nghe em nói thích tôi. Lại hôn nhau, những nụ hôn nồng thật nồng, ngọt ngào như thanh kẹo mút. Dù nhận thức đó là sai trái, tôi sẽ giữ những khoảnh khắc đó giữa 2 người là một bí mật. Đam mê hay lỗi lầm không ai phán xét ai..."
Tôi không muốn cố gắng nữa vì rằng yêu đương rồi cũng sẽ có lúc thù hằn nhau.
Đó là cách tôi hoặc đương đầu hoặc tránh xa sự cám dỗ.

Những ngày cuối năm là ngày của bạn và gia đình, mà tôi thì lúc nào cũng trân trọng như một người bạn thân, vị trí trước khi anh trở thành người sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời này. Tôi hạnh phúc vì cuộc gặp gỡ và có được anh sau những năm tháng nổ lực cho khoãng cách 10390 kilômét hơn 15 giờ 35 phút tàu bay. Anh có lúc nông nỗi và trẻ con, cũng lắm chuyện hờn ghen và giàu tế bào nhạy cảm như ai. Anh có đủ tật xấu mà tôi không thể nào chịu được. Thế nhưng chỉ cần ngồi bên anh là tôi thấy bình yên và được là chính mình. Tôi muốn lãng mạn hay ngông cuồng, điên khùng hay nổi máu nghệ sĩ anh đều cho rằng đó là bản tính của tôi và anh yêu tất cả những gì xuất phát từ chính tôi. Tôi cảm ơn anh vì điều đó.
Tôi nhớ "... ba lần tôi đến Bangkok với anh đều để lại một vật đắt tiền gì đó. Khi thì chiếc điện thoại di động, khi thì máy ảnh kts, khi thì lọ nước hoa hàng hiệu tôi rất thích. Có khi shopping được một lô một lốc vòng tay, dây đeo cổ xinh thật là xinh, quanh đi ngoảnh lại đã mất. Và lần này là chiếc ví chứa toàn bộ giấy tờ tuỳ thân, thẻ ngân hàng, thẻ thành viên, namecard một số nhân vật khá quan trọng, 1 cái condom mùi dâu tây, biên lai western union và một đống giấy viết tay của anh cho tôi. Tôi buồn 30 phút, buồn 1 ngày, buồn cả tuần.
Thế nhưng tôi không thấy tiếc nuối chút tiền bạc có trong ví mà làm tôi buồn nhiều là mỗi lần lưu lại Royal tôi đều giữ thật cẩn thận mẩu giấy ghi số phòng có đề Mr/Mrs Isaac ở trên.
Tôi muốn được làm vợ anh, mang họ của anh nên chỉ cần nhìn mẩu giấy trong lòng đã cảm thấy rất hạnh phúc.
"Mrs. Isaac"!
..."
Nếu việc diễn ra nhanh, vậy, tôi không tiếc những mẩu giấy đã mất nữa đâu.
Chẳng cần phải nói nhiều, nhắm mắt lại và được ở bên anh là niềm hạnh phúc.

Còn điều tôi yêu quí nhất không phải những người bạn thì còn có thể là thứ là gì khác? Tiền bạc? Sự nghiệp? Danh tiếng? Tôi có đề cập đến việc tôi là một cô gái vật chất nhưng rất giàu tình cảm chưa nhỉ?

Con gái nói nhiều cũng chỉ có thế. Những cảm xúc về gia đình, bạn bè, người ấy hoặc hoạ hoằn lắm là công việc. Đôi lúc tôi muốn mình là một thằng con trai nhưng ngẫm lại làm con gái cũng có lắm điều tốt. Vào những lúc thế này không ngần ngại thả trôi cảm xúc mà đỡ bị tiếng là mít ướt. 10 năm 20 năm sau nhìn lại chắc chắn tôi sẽ không thấy hối hận việc mình là con gái.

Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi sẽ tự nhắc mình sống thật và yêu bản thân mình nhiều hơn ngày hôm qua.

Wednesday 25 November 2009

Cầm dao lên và giết người yêu trong mộng

Cô nàng đáng lý ra nên học về văn chương.

Bảy năm về trước nên là thời gian cô nàng dùi mài thứ vũ khí sắc lém, cất giấu nó ở đâu đó, dành cho đến bây giờ thì cô hoàn toàn có đủ sự tự tin và sự điêu luyện trong cách dùng những ngọn dao do chính mình tạo ra đâm thẳng vào tin thằng đàn ông khốn nạn ấy.
Một nhát ghim thật thẳng và sâu mang lại một cái chết không đột ngột và đau đớn tột cùng. Ít ra thì cô cũng muốn gã đểu cáng ấy nhận ra và ghi nhớ gương mặt cô – kẻ giết hắn – sau những cuộc mơn trớn và đùa cợt với trái tim yếu đuối của cô. Cô nàng sẽ rộng lượng ban cho hắn thêm 3 phút dương thế để hắn thú nhận mọi tội lỗi đã gây ra, mọi âm mưu và kế hoạch thâm độc hắn đã vạch ra đối với cô, khiến cô nàng – một người con gái mạnh mẽ và có chủ đích và trách nhiệm về cuộc đời mình – không tài nào vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của hắn.
Cô rút nhát dao sắc bén ấy ra khỏi trái tim hắn rồi đâm thêm một nhát nữa vào lồng ngực bên kia, nơi hắn giấu một quả tim khác. Cô đã hồ nghi điều này lắm và sự thật đúng là hắn đã dùng cả hai quả tim một lúc. Cô nàng phải hành động thật cẩn thận và chuẩn xác để bảo đảm hắn một cái chết thật sự.

Cô hả hê với ý nghĩ đó vô cùng dù trước đó chỉ vài phút, đôi mắt xinh đẹp và trong trẻo như pha lê của cô nhòa lệ vì nhớ mong gã đàn ông. Cô hết ôm chiếc điện thoại là dí mặt vào quyển sách mà cô đọc mãi đọc hoài một trang vẫn không xong. Mỗi lần chiếc đồng hồ nhảy sang một số khác cô lại nhìn chằm chằm vào nó và tự hỏi giờ này hắn đang làm gì, hắn đang ở đâu, hắn đi với ai. Cô cũng không tài nào lý giải được vì sao mẩu hình ảnh, âm thanh và những thứ mùi vị của hắn đang tràn ngập trong tâm trí cô.

Cô nàng có thể nằm dài hàng giờ liền trên giường. Cô cuộn tròn mình như một chú mèo mướp trong tấm chăn mỏng mùa hè, đôi khi cô thích dùng chăn mùa hè vào mùa đông để cảm nhận cái chút lạnh từ phương Bắc tràn về. Cô cứ thế nằm đó để khiến những luồng ý nghĩ từ trí óc cật lực đấu tranh với tiếng nói chết tiệt đang vang lên từ bộ phận yếu đuối nhất trên cơ thể cô. Tranh đấu được vài bận rồi lại sa chân, cô mở to mắt để lấy cái tỉnh táo rồi lại trượt dài và mụ người đi vì những mê đắm mà gã đàn ông mang lại. Cú lừa thật ngoạn mục mà bất kỳ người phụ nữ nào sẩy chân rơi vào cái bẫy ngọt ngào của hắn đều mê mẩn và khó lòng thoát ra.

Đúng lúc cơn giận của cô nàng đang lên đỉnh điểm thì con Miu Bông nhảy chồm vào người người cô bừng tỉnh. Chỉ là một giấc mơ và cô đã không giết một ai. Dù kẻ mà cô gặp gỡ 30 phút vừa qua đúng là một tên đểu cáng. Cô yêu hắn và cô muốn giết hắn thật.

Cô vùng khỏi chăn bước thật nhanh ra vườn. Gió thổi mạnh lào xào trên những cành vú sữa đang bắt đầu ra quả be bé xinh xinh. Cô hít một hơi thật sâu để luồng không khí tươi mát của đất cát, cây lá, của cỏ hoa và bầu trời xanh hiếm hoi giữa mùa đông tràn ngập trong lòng ngực thiếu nữ.

Một cơn ác mộng không làm cô bớt yêu đương cuộc sống đẹp tuyệt vời.

Monday 26 October 2009

Chuyện kể của David lúc 0 giờ

Những buổi tối ngồi nói chuyện với David rất hay. David có nhiều kỉ niệm và những mẩu chuyện thú vị khi còn làm phóng viên ảnh cho National Geographic nghe qua rất thích. Anh đi nhiều, thấy nhiều và trải nghiệm nhiều chuyện lạ lùng. Tôi không tin và rất sợ nghe những thứ kỳ quái đó của anh mặc cho anh huyên thuyên kể như thể nó vừa xảy ra ngày hôm qua. Mặc cho tôi Oh Ah Noway OMG Jesus,...

Một lần David phải rời Taipei để lên rừng ở núi Taiping làm phóng sự ảnh về dãy thực vật nguyên sinh. Anh quyết định chạy motor 250cc thay vì đi ôtô. Thật ra thì máu phiêu lưu của lãng tử lúc nào chẳng thế.

Đó là một chặng đường khó khăn, David nói, thời tiết tháng 9 khá xấu với những cơn mưa nhỏ hạt nhưng kèm theo gió thốc. May mà không gặp cơn bão nào khi băng qua những ngọn đèo địa thế rất chênh vênh. David bỗng xuống giọng làm tôi cũng thấy hồi hộp, vẫn tốc độ đều đều anh kể tiếp: "Đó là một khúc quanh khá gắt, đã có nhiều tai nạn xảy ra và nhiều người bỏ mạng. Trong số đó dĩ nhiên không thiếu những câu chuyện ly kỳ, hư hư giả giả do người ta thêu dệt nên; cũng có cái khiến người ta không thể không tin.

David hỏi tôi: " Em đoán xem tôi đã thấy gì khi chạy qua khúc quanh đó. Tôi chạy với tốc độ 40km/giờ gần đến một cây cầu vắt qua con suối ở bờ đối diện. Có ánh sáng vàng vọt từ bóng đèn đường hắt xuống và bóng dáng của CÁI GÌ ĐÓ. Tôi chạy khá chậm vì lúc 7 giờ đường đèo trời đã tối kín như bưng. Tuy mắt khá mỏi vì chặng đường dài hơn 2 tiếng nhưng tôi thấy rõ mồn một màu áo HỌ mặc trên người là MÀU TRẮNG. Họ có 2 và tôi dám cá với em điều đó. Tôi ý thức được những gì mình vừa thấy nhưng theo phản xạ, tôi không dừng lại mà nhấn ga chạy vụt qua."

David dừng lại, nhấp một ngụm café loãng tôi pha cho anh trước đó, rồi tiếp: "Em biết không? Khi trở về Taipei, điều tôi làm đầu tiên là mua thức ăn, trái cây, vài thứ nhang đèn và lập bàn cầu nguyện. Mẹ tôi đã giúp tôi thắp nhang khấn vái cho những thứ mà tôi thấy trong đêm đó. Em biết mà, người già thường rất thạo những việc như thế này." David nhìn tôi và anh vẫn không ngừng nói: "Tin tôi đi. Họ không có ý định hù dọa hay làm hại em đâu. Khi họ cho em trông thấy có nghĩa là họ đang cần sự giúp đỡ của em. Tôi đã từng làm thế và em nên tự trấn an mình nếu em gặp những loại câu chuyện kì bí đó."
***
Đó là khi tôi và David ngồi lại bên nhau để tám những chuyện trên trời dưới đất. Nội dung bắt đầu từ việc David rủ rê tôi cycling cùng anh một chuyến từ Sài Gòn ra Hà Nội rồi lên Sapa vào tháng 11. Sau đó lại kết thúc bằng cái quái quỉ trên lúc đồng hồ gõ bong... bong... đúng 12 giờ khuya.
 

Thật vô nhân đạo mà! Chỉ vì cái bóng áo trắng đó của David mà tôi trùm mền trằn trọc đến 1 giờ sáng . 

Mà chuyện cycling nghe thú vị phết. Ngoại trừ việc tôi chưa bao giờ đạp xe quá 10km từ lúc 15 tuổi đến giờ và lác mông là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi. 


Damn it! Mission sounds interesting but totally impossible. How can I say yes?


Paris trong nỗi nhớ nhung và tình yêu cháy bỏng

Paris - kinh đô ánh sáng hoa lệ. Tôi đã từng đến Paris 2 lần và mỗi lần trong những chuyến đi ngắn ngủi, tôi đều kinh ngạc bởi cảm giác như thể tôi vừa trở về nhà mình.        
Chuyến đi đến Pháp lần đầu tiên của tôi thật ngắn ngủi, chỉ 9 ngày, năm tôi 16 tuổi. Chúng tôi chỉ ở Paris có vài ngày và hầu như chẳng đủ thời gian đề thăm tháp Eiffel. Mặc dù vậy, chúng tôi đã cố gắng hết sức thu xếp để được nhìn thấy ngọn tháp nổi tiếng này từ vị trí đẹp nhất của nó.   Tôi trở lại Pháp lần thứ 2 mấy mùa hè sau đó và tôi thực sự cảm nhận được vẻ đẹp lãng mạn của Paris dưới đôi mắt của một kẻ đang yêu. Tôi ở cùng với bạn trai trong một căn hộ nhỏ có nhà bếp và phòng tắm be bé xinh xinh ở quận 18 bên dưới Montmatre tí xíu trong 2 tháng.   
 
Mỗi buổi sáng, chúng tôi thỏa thuận với nhau là sẽ cố kiếm cho bằng được một cửa hiệu bán bánh mới và thử món bánh pain au chocolat của họ. Uhm, thật đó, mỗi sáng một cửa hiệu khác nhau một hương vị pain au chocolate khác nhau. Rất thú vị đúng không? Chúng tôi cũng mua hoa quả và gia vị ở dưới phố để làm pesto và salad, ăn berries tươi roi rói cùng với crème fraîche. Hầu như chỉ khoảng 2 lần trong 1 tuần là chúng tôi đi ăn ở ngoài. Tiết kiệm mà, chỉ thỉnh thoảng anh hết biết nắu món gì của Pháp để đãi tôi thôi.   Anh mua hai quyển tập vẽ nháp to đùng. Một cho anh, một cho tôi. Anh nói là để luyện tay vẽ cho tôi vì tôi chẳng có lý do gì để phí phạm cái khung cảnh tuyệt đẹp mà mỗi buổi sáng thức dậy, tôi vén rèm cửa nhìn xuống, dân tình, nhà cửa chen chúc theo một trật tự rất mỹ thuật. Từ tầng 6, ánh nắng nhàn nhạt và bầu trời trong xanh, từng cụm mây bềnh bồng đến là dễ thương.      
Và thời tiết thì khó tin vô cùng.  Không hề có một giọt mưa hàng tháng trời cho đến ngày cuối cùng tôi ở nhà anh. Mỗi ngày, tôi đều giở quyển Petite futé, một quyển guide rất hay về Paris mà bạn nên có khi đến thành phố này, tôi đọc và tìm thấy một công viên mới để có thể đi loanh quanh, thăm thú trong ngày. Tiêu chí là phải hoặc gần nhà hoặc trong nội thành sau đó sẽ bắt subway để đi đến đó. Picnic nhất thiết phải có bánh mì baguette, cheese, avocado (toàn những món tôi thích cả). Với anh thì chỉ cần có vài grapes và lettuce là ổn. Chúng tôi mua baguette ở những tiệm khác nhau và thích thú với những lời nhận định của chúng tôi về từng loại, như một nhà ẩm thực chuyên nghiệp. Loại baguette ngon nhất là loại mà khi bạn cần ở phần giữa của bánh hai đầu bánh từ từ gập xuống rất mềm mại. Ở Việt Nam mọi người lại chuộng loại baguette dòn rụm và phải nóng hổi mới ra lò. Tôi biết có người thường xuyên đứng đợi hàng tiếng đồng hồ để có được một lứa bánh nóng.         
Sau những buổi picnic, chúng tôi chơi game Scrabble, thỉnh thoảng đi lại chụp ảnh hết xó này đến xó khác. Buổi tối thì đi nghe concert - string quartets, organ recitals, choirs, nhiều chỗ lắm nào churches, cathedrals nào công viên loanh quanh Paris.      
Đó là một mùa hè giản dị và tuyệt vời nhất tôi từng trải qua trong đời.     
Chào nhé, hẹn Paris ngày nắng xinh mùa sau.

Friday 1 May 2009

Đà Lạt

Một thành phố quanh đồi ngàn thông reo
Một lần đến trọn đời gửi tình yêu
Yêu sao những áng mây rực sắc hồng
Yêu sao nụ hoa tươi đẹp lối mòn
Yêu sao kỷ niệm của ngày qua
Nhói vào hồn cả nỗi nhớ mang theo

Đà Lạt, một thành phố cho những ai yêu cái không khí lành lạnh trong trẻo đầy sắc hoa và lá. Mình không có nhiều dịp đến Đà Lạt vì vốn sức khỏe không tốt, không thích hợp với khí hậu trên cao. Vốn là con người của biển mà.

Lần đầu mình đến Đà Lạt với gia đình bằng ô tô nhà lúc 10, 11 tuổi không có mấy kỷ niệm ngoài việc thăm thú Dinh Bảo Đại, hồ Tuyền Lâm, thiền viện Trúc Lâm, thác Cam Ly. Ấn tượng hơn cả là dinh Bảo Đại và hồ Tuyền Lâm.

Dinh Bảo Đại là tên gọi để chỉ biệt thự nghỉ hè của vua Bảo Đại, vị hoàng đế cuối cùng của triều Nguyễn đồng thời cũng là vị hoàng đế cuối cùng của các triều đại phong kiến Việt Nam, còn gọi là Biệt điện Quốc trưởng. Dinh hầu như được bảo tồn gần như nguyên trạng khiến người ta có thể cảm nhận một bầu không khí vừa trang nghiêm lại vừa gần gũi, ấm cúng của một gia đình hoàng tộc: căn phòng làm việc của vua Bảo Đại với những ấn tín quân sự, ngọc tỷ của Hoàng đế, quốc thư, quốc kỳ các nước có quan hệ ngoại giao, tượng bản thân của vua Bảo Đại và vua cha Khải Định, phòng của hoàng hậu Nam Phương, hoàng tử Bửu Long. Phương Mai công chúa, hình ảnh gia đình và những vật dụng thường ngày… tất cả đều như mới hôm qua một chút gì đó se sắt chạnh lòng gợi nhớ một thuở vàng son nay đã không còn.

Hồ Tuyền Lâm lấp lánh mầu xanh ngọc bích, khắc họa thêm nét thơ mộng, lãng mạn của Ðà Lạt vốn đã xinh đẹp. Mặt hồ ngày đêm lăn tăn gợn sóng lung linh, soi bóng những hàng cây xanh ngắt ven hồ, hiếm khi có sóng lớn. Quanh hồ, những rừng thông ba lá tự nhiên và mới trồng phủ kín những ngọn núi, quả đồi, trải ngút ngàn tầm mắt. Tất cả cùng hòa quyện, vẽ nên bức tranh thiên nhiên yên tĩnh, thanh bình và thơ mộng lạ kỳ.

Lần thứ hai đến Đà Lạt là dịp 30/4 - 1/5 năm 2007 với hội Vespa Sài Gòn. Hơn 300 chiếc Vespa đủ thể loại, kiểu dáng, năm sản xuất khởi hành từ Sài Gòn độ 5 giờ sáng. Do đặc thù của xe vespa nên cứ 4, 5 tiếng trường đoàn cho dừng lại nghỉ mệt, châm nhớt xe một lần vừa kết hợp chiêm ngưỡng cảnh quan, nhà dân sống hai ven đường. Rốt cuộc, sau cả ngày trời băng qua những ngọn đèo hiểm trở, vượt qua những con dốc cao cheo leo, có lúc cơn mưa rào bất chợt đến quất ào ào vào mặt, đất bụi cao nguyên và những lần nổ lốp xe hì hục ngồi thay, cả đoàn cũng đến được thành phố Đà Lạt lúc 7 giờ tối. Mệt rả rời, chỉ mốn thiếp đi trong cái se lạnh dễ chịu của Đà Lạt.

Những ngày sau bận rộn với lễ hội triển lãm xe Vespa cổ. Người yêu xe, chơi xe từ khắp mọi miền đất nước đổ về Đà Lạt phá tan đi cái tĩnh lặng, yên ắng thường ngày của thành  phố sương mù. Bóng xe vespa, khói xe Lambretta tràn ngập khắp nẻo Đà Lạt, từ hồ Xuân Hương, suối Vàng đến chợ Đà Lạt, nhà thờ Con Gà đến thung lũng Tình Yêu. Một lần đi là một lần mến. Mỗi lần về mang theo nỗi nhớ nhung. Nhớ một câu thơ của Phạm Công Thiện nói về Đà Lạt rất hay:
'' - Dalat có phải là một thực tại ? ”
   - Không, Dalat chỉ là một giấc mộng, một giấc chiêm bao…''

Hẹn Đà Lạt một ngày trở lại không xa. 



 








Thursday 30 April 2009

Con đường u buồn


Tôi mc mt chiếc áo khóac dài và đ, quàng chiếc khăn màu xám và tóc sy cao.Ngi trước thm nhà. Và đi.
 
Đêm đã rơi xung.

Mùa đông Paris rt dài và bun. Nht là vi tôi vào thi đim này khi mi người tt bt mua sm, đi đi li li. Mùa tiêu tin trong năm. 


Paris - thành ph xa hoa tráng l, bi kch chc s din ra theo cách riêng ca mi người. Người giàu k nghèo, có nhng cuc sng đang din ra ngòai kia mà tôi không th hình dung hết. H có v đang tiếp din đ tương lai sáng sa hơn. Ch có th thy được, tôi đang đi theo cái chết ca chính mình, ri ro cái chết ca tôi, kit sc và không còn chút hơi th m áp. Tôi phi thú nhn trong vòng mười tám phút ch đi, tôi ch ngh đến anh, tôi ch nghĩ đến điu tôi đang khao khát có được.

 - Em mun vào trong nhà hay chúng ta đi đâu đó? 

 Không đi câu tr li, người đàn ông xinh đp vi cái tên cung di Zealot, hướng đôi mt to, sâu và đen thăm thm sau làn kính trong sut nhìn tôi không chút ngc nhiên,như th, vic tôi ch đi anh là thường trc. Zea m ca và tôi bước vào. Th mình trên chiếc sofa dài và m, tôi người nhìn anh, vi sc mt tôi hy vng là nghiêm trang, nhưng thc là say mê và đăm đm.
- Em mun nói vi anh…
Tôi bt đu.

Ri tôi ngng khá lâu:
- Em đã mun biết bao…


Trong đu tôi bng dưng din ra đon ký c ca nhng ngày qua. Tôi ln đu tiên gp anh. 6 tun trước cuc viếng thăm đt ngt ca tôi hôm nay. 

Và 3 tun tôi không gi li cun nht ký. Điu ghi li hoc điu nh li hoc c hai cùng mt lúc, đu có tác dng nguy him nó khiến b não tôi không ngng nghĩ. Khi viết xong trên giy trng cuc gp g ca chúng tôi, tôi thy nhng đu tranh thóat khi tôi, biến mt. Tôi thy nhng t giy hoa bay lên, nhng t giy cun nht ký bay lên, nhng mu giy nh thư tình bay lên, bay lên nhng chiếc lá mùa đông, nhng chiếc lá thi gian và tôi thy mình run ry.

Trên bc thm, tôi ngi thy mùi hương du ngt ca c t bãi c bay ti, dù hình nh y ch là trong tưởng tượng vì trước mt tôi tòan mt màu trng xóa.

Tuyết đã rơi t hôm kia, khi nhng bông tuyết nh xíu rơi nh nhàng qua khung ca, Gildas đã đng trước nhà tôi, mt bông hoa và cuc gp g cui cùng. Tôi thy đôi mt xanh ngc bích, đôi mt luôn ánh lên v tươi vui, đôi mt êm du ca người đàn ông. Tôi thy tui tr ca tôi, tui tr ca Gildas.

Không có gì có th cu vãn được. Gia chúng tôi. Và thế là chia tay nhau. Tôi không khóc. Tôi quay lưng li, bước thng, đu ngng cao và không h khóc. Tôi đã không khóc vì người đàn ông khn nn đã la di tôi sut ngn y thi gian. 

Dù vy,
Tôi nghĩ đến li nói điên r ca tôi trong cơn gin d “Anh cút đi và đng đ tôi gp anh ln nào na”. Ni bun nc cười nhưng nghiêm túc, ni luyến tiếc ngu xun nhưng hp lí đã không thc hin được điu mun nói đó, khiến bng chc, không th nh li mt tri và bóng ti, hương thơm t cơ th anh , hơi th gp gáp và nhng n hôn nng cháy khi chúng tôi bên nhau.

Tôi đã mang đến và trao anh s tinh khôi, hn nhiên ca tui 18. S cám d t nhng thân xác, ca cái lý tính vn dĩ không th trn tránh ca nhng con người l đơn, s gn gũi trin miên , dn kéo tôi ra xa khi cô gái bé nh mà tôi tng là…

Ln đu đt chân đến Paris, cũng mt ngày mùa đông tri chưa đ tuyết, ba lô trên lưng, n cười sáng bng và vòng tay rng ôm c mt khang tri trước mt.

Tôi không th chu ni đến mc tôi đt ngt đnh ngng k li câu chuyn. Tuy vy, tôi vn đang đó, vn đang tay viết, mc dù không mun, mc dù kinh tm, mc dù bt hnh, mc dù căm ghét … bn thân, con người ta, ni nh nhung, quá kh đáng tôn sùng và nhng hnh phúc đã mt.
Tôi quên Gildas chóng thôi và tôi đã mng là sc hi phc ca tôi khá là đáng n. Không còn khon chu cp nào c, không quà cáp, không phonecall, email, message. 

Tôi đã có 18 ngày hnh phúc trong t do, hòan tòan gii thóat khi nhng suy nghĩ cùng cc, trong đy 7 ngày tri mưa phùn. Tun l tiếp theo tri thóang rc nng, mt tri dường như càng ăn năn vì đã trn hc đi chơi lâu ngày. Vàng vt và pht hng,nóng m hoc m ướt, các tia nng không mt mi ri xung nhng nóc mái hoe vàng và các tàn cây to, các bãi c xanh rn vì mưa, trên nhng ô ca kính trong sut ra sch bi. Và b sông nước dài ng o un minh theo tng c đng ca thi gian.

Mi th u ai trn ln vào hơi nước đng li trên tán lá ca nhng trn mưa nhè nh lt pht. Nói như thế nào đây? Paris đã lâu không sũng nước như thế.Người ta không bước nhanh mà c thế si bước chm ri trên đường.
 
Mt màn nước mng ging như mng nhn giăng khp nơi, gim dn li nói, làm chm c ch, làm du bóng dáng, làm mm trái tim, làm tinh khiết màu sc. Cuc chiến đu gia đt và nước rt bp bênh, vì thế, rt thú v.

Tôi hình như cũng du dàng hơn.
Tôi th mình trên chiếc ghế g dài sơn màu xanh hi dương tht xanh bên dưới tàn cây tiêu huyn xanh ngan ngát, phân b mt cách hài hòa, giương bóng đp đến ng ngàng.

Công viên d thương đng sau Cathedral Notre Dame Paris dành làm nơi gii trí cho nhng cp tình nhân yêu đương bt tn, dân chúng và nhng k lang thang như tôi - t đy là mt cái nhìn tuyt vi hướng đến Notre Dame và dòng sông Seine hin hòa.

Tôi ch chú tâm vào phía sau lưng nhng cái chòi ph nhng lá đng thau màu hung mà mưa gió đã làm nó chuyn sang màu xanh, có nhng ct thép đã tôi, cao và vng chc. Ct có nhng cành nho vi c lá qun vào nhau trông gây n tượng rt rt đp. Nn đá hoa m vn chưa mòn, lp lánh dưới chân.

Ba bc thang dn đến mt cái bc, ba bc khác gia dn đến giá nhc người ch huy dàn “Hòa âm Angolême”, có người gi là “Fanfare” có người gi là “Foyer” theo kiu cũ.
Nika tr li vi 2 ly café trên tay. Tôi đi theo Nika, va được 3 bước chân, tôi thy trước mt mt người mi đến
- Zealot
Nika gii thiu vi tôi và li thêm ngay tc khc
- 7 năm Pháp chuyên ngành Graphic. Đp trai, hăm đơ, khùng hiếm thy nhưng chơi được.
...
- Có người tên là “Cung” à?
- Sao không?
...
- Tôi có th biết chúng ta ung mng vì điu gì đây? Vi café cơ á?
- Vì Zea va nhn được khon b t 1 d án hình nh.
- ! Điu đó tht tuyt. Này cho tôi hi nhé, cu may mn hay vì thc s cu có tài vy?

Zealot nháy mt lém lnh:
- Cô thư ký hi đng có cm tình vi tôi.

Thế ri Nika và Zealot huyên thuyên sut bui v nào là blah blah blah... Tôi không có tí hng thú gì v nhng vic đó. Nói chung là chưa đến lúc đ quan tâm.

Ln th hai tôi gp Zealot trong hoàn cnh khá tình c
- Quel temps!
Tôi quay li đưa mt tìm ch nhân ca câu nói điên khùng va ri.
- Không ai cho rng mt bu tri trĩu nng, lnh lo và dường như sp mưa là đp c.
- Ít ra thì bãi c xanh trước mt đ xanh đ cu vt mt ngày mùa đông m đm u ám ca ai kia.
- Xin li, tôi n mà.
- Thế à? Thế có phin nếu chúng ta do mt lúc không?

Zealot không đp trai nhưng nét ưa nhìn rt thu hút. Mt v đp không mang li s ngc nhiên nào cho tôi vì tôi hiếm khi chú ý đến v đp ca nam gii. Sau đó tôi được biết anh chàng gn đây mi hai mươi hai tui, tóc nâu vàng hoc đen như bm nga, răng trng bóng, mt cái gì đó không thanh tao nhưng hòan tòan quý tc trong các nét ca anh ta, dáng đu, các c ch cùng s tr trung nam tính. Đi vi tôi đã có sc hút chc chn không cưỡng li được.

Khi anh mm cười, mt hơi nheo nheo li, khuôn mt phúng phính nhng th tht tròn tra và bu má căng ng hng theo tng chuyn đng ca cơ mt.

Nhng bui tic barbeque ngòai vườn bt đu, nhng bui ăn ti, nhng bui do chơi dưới tàng cây to ca thành ph bt đu, và s có mt ca Nika là mt nim cm kích ln lao. Vì, vn dĩ tôi là mt người nhút nhát. Đi vi mt người bn mi dù thân thin đến mc nào cũng cn phi có thi gian thích nghi.

Cái cm giác ca nim vui mi din ra cũng hòan tòan nh nhàng nhng lúc có s hin din ca Zealot.

Tôi lãng quên mi s vt sau lưng mình.
Không biết t khi nào, tôi và Zealot đã có nhng cuc hi thai riêng, riêng tư và không có mt ca Nika.
...

Nhng năm 2006, tháng mười và tháng mười mt, tôi như tn ti trong mt gic mng, như tn ti mãi mãi. Tôi không k li mt câu chuyn thì quá kh, chính tôi không dám tin điu gì ngòai tình yêu ca tôi, trái tim không lúc nào thôi thn thc. Người ta không bao gi có th tin chc vào v th ơ ca mt người ph n là vy.

Tôi, đáng l nên dng li mt trng thái được phân đnh rch ròi vì tôi biết rng mt khi lên cao là s rơi không ngng, hy vng bao gi cũng sánh đôi tht vng. Cui cùng thì s đ tôi li na đường trong s yên tĩnh đến căm lng ca tâm hn, bun hoc vui, không ph thuc Z cũng không vào trái tim tôi mà là vào nhng mnh lnh ca lý trí. đây tôi đích th là k liu lĩnh tr tui ca lý trí. Còn đi vi Z, lý trí là lý trí, suy nghĩ thôi, biết như thế nào? Tôi mun xác nhn điu tôi đã biết, và ri có nên thú nhn không?

Tôi gin Zealot ( dù điu này vô cùng ng ngn) bng s câm lng, s h hng và nhng t ng cc lc. Có s im lng đơn gin, có s im lng đc ác mà Zealot tng thc hin đi vi nhng người ph n yêu anh ta, nhưng không đáp li tình yêu đó. Qu tht có rt ít gii pháp, tôi cũng cm thông và nhn thy Zealot không có s la chn nào khác

Thng thn mà nói đng sau v ngòai t tế và lch lãm y. Zea là mt người tàn nhn. Tôi nghĩ rng Zea đ gi gìn tình bn êm đi vi tôi hoc Zea là an tòan và vng chc, đã chn gii pháp quên và điu đó xé trái tim tôi.

Tôi ch ưa nhng vt chuyn đng, con chó nh, vòng quay nga g, gió. Con người trong trường hp không có s chuyn đng bên trong hoc bên ngòai, đi vi tôi, không phi là s giá tr, là s nhân đo mà là s tàn nhn.
...

Tôi nhn được tin nhn ca Zea. Anh mi tôi đến chơi nhà vào ti ch nht này. Tôi chng th nào c ng nhn mình gin anh trong khi tôi nh anh biết nhường nào. Tôi nht mình và ha trong bt đu bt c cuc trò chuyn nào vi anh khi anh không ch đng gi cho tôi. Bao ngày đã qua và thi gian đang vơi dn. Lo s nhưng phi đi din. Tôi tr li Zea là s đến và nếu anh thích tôi s mang theo gì đó.
Th sáu,
Th by,
Ch nht,
Chiu.

Tôi không biết anh nu ăn ngon đến thế. Ch khi biết Zea, tôi mi nhn ra rng đàn ông có th làm được nhiu vic hơn là tôi tng nghĩ.

Bàn ăn đã được dn tươm tt gia nhà, nói đúng hơn là gia mt căn phòng nh nhn, ngăn np, m áp và toát lên v thân thin vi nhng ai ln đu ghé qua.

Trên bàn, hai b đĩa to và đĩa nh, thìa và dao bc, hai chiếc ly pha lê sáng lp lánh, mt l hoa thy tiên tím mà dường như nhng búp non thy tiên vn còn thm sương đêm và hai ngn nến. Tôi không biết anh kiếm đâu ra nhng th này nhưng điu đang din ra khiến tôi xúc đng. Cm giác tht tuyt vi! Tuyt vi! Tôi chưa bao gi có th t dn cho mình mt bàn ăn đáng yêu như thế này cũng như được thiết đãi trong bu không khí riêng tư và lãng mn thế này.

Zea vn mt chiếc áo sơmi k ô, tóc đ rũ, di chuyn chm chp nhưng thành thc trong tng đng tác. Điu đó khiến anh trông như mt gã quý tc sành si. Tay trái gi ly c chai và tay phi thì nhè nh xoay chiếc np thiết. Anh dùng kiu khui truyn thng đ m nút bc vì đó chng có chiếc m chai nào. Anh ly nút bc đt vào dĩa, lay c tay khiến chai rượu cũng đung đưa kh và rót 1 ít vào ly trước mt tôi:
- Two Oceans 2002? Smell good?

Tôi nhp mt ngm nh. Zea rót thêm rượu cho tôi và cho c anh.
- Ung mng em là người đu tiên được thưởng thc món c gà nướng st nm gia truyn.
Tôi phì cười trước kiu cách trch thượng ca anh.
- Ung vì em có l là người can đm đu tiên. ;D
- Em thm chí đang chết mê dĩa tht gà và mùi thơm hp dn ca nó y ch. Sao c làm cao thế nh?
- ;D. Vì em la con gái mà.
- Haha. Sao cũng được. Anh bình thường vn quen vi nhng cô gái đng đnh. Kênh kiu nhưng đáng yêu.

N cười ca anh. Đôi mt ca anh. Cái cách anh nói tt c đu “bình thường”. Gì cũng “bình thường”. Anh đâu biết nhng gì thuc v anh đu “quá”, “rt”, “tht”, hay “vô cùng”
Anh vô cùng tinh tế. Anh tht đáng đ được yêu mến. Anh rt thông minh và dí dm. Anh quá hoàn ho vi mt cô gái như tôi. ;( Zea tn ti nhưng chưa bao gi tôi cho mình cái quyn nghĩ, thy, trông mong anh tn ti.

Tôi nh v ln đi do trên nhng cánh đng hoa cúc vàng. Tôi bước theo sau anh. C bước đi. Tôi mun bước đi mãi không dng li bao gi. Tôi mun bước chân tôi hòa điu vi bước chân . Đó là thc tế đp nht mà tôi đã có thi khc đó nếu mi o tưởng ca tôi v anh được m hé.

Hôm y là ngày th by. Trong thành ph Paris, không ai trong thy mùa xuân nhưng đng quê, vi bu tri xám và nhng cành cây va tri lá khiến người ta d nhn ra xuân đã đến. Tôi mun ôm hết hoa cúc vào ngc đ ngi ngát, đ thơm thít, s nn và nhìn ngm. Anh dường như m o gia cái không gian sáng bng cht ngt y.

Điu gì đó anh khiến tôi không th ngng mê mui, không th ngng đc nhng nt nhc vang lên trong đu:
“ Ôi! Giá như anh là tia nng đ vườn em bt điêu tàn. Giá như anh là rào giu đ sm mai búp non em tìm được nơi bình yên.”

Tôi tht xu h. Tiếng than n lách tách trong lò sưởi kéo tôi v vi thc ti. Zea đang ngi trên chiếc sofa màu xám xanh cũ k.
- Thế em mang đến cho anh gì nào?
- À
- Common, just show me!
-Uhm
- “Pirates of the Caribeans”? Wow! Có tiu thuyết này à? Bt đu t đâu nh?
- À, anh nên t đon Jack Sparrow gp li tiu thư Elizabeth Swann, trang 218.

Tôi ngi xung cnh Z.

- “… Jack nh nhàng chm ly vai Elizabeth và kéo cô vào sát người anh. Elizabeth không h my may kháng c mà c thế đ Jack trượt dài môi anh trên c cô, ri vai, và đến chiếc cúc áo đu tiên. Có v như nhng chiếc cúc áo rt biết điu, ch cài h hng. Dường như là s c ý ca tiu thư Elizabeth. Môi anh run run chm vào bu ngc căng tròn . Chiếc hôn rt du ngt đến ni Elizabeth c ng mt ngn gió lướt qua trên mình.

Tôi ngượng ngùng tiếp li.
- Oh, mt ngn gió? Ví von hay tht!
- Hay đy nh? Anh tiếp nhá. “.. ri h tìm đến nhau, sâu thm, nng nàn, đam mê như chưa tng có s thù hn nào gia h…”
Zea ngng đc trong phút chc. Tôi p úng và lp bp:
- Anh có tiếp tc na không?
- Chc là không. Tht ngt ngt. Anh tưởng như mình đang ngi phòng xông hơi.
Tôi phì cười trước v mt nghiêm trang ca Zea
- B kích thích à?
- Uhm. Anh b kích thích.
- Thế thì đng đc na.

Anh buông sách nhìn tôi. Đôi mt y sâu hơn tt c nhng bu tri đêm tôi tng nhìn ngm. Đôi mt y nut tôi vào không chút mt mi . Khoãng cách này gia tôi và anh rt gn. Và n hôn anh rt nh nhàng như lưỡi dao sướt qua mà không h đ li chút máu.

Và đôi môi chúng tôi cui cùng bám cht ly nhau. Tôi không nh anh đã ôm tôi trong hai cánh tay hay tôi là người ch đng làm điu đó.

- Đáng l anh nên nghĩ rng khi em im lng là em nghĩ đến anh, ch không phi đến em. Có th anh cũng nm trong s nhng người đàn ông mà khi nói h có th phóng đi lên đến 3 ln. Có th là như vy? Nên khi nói vi em điu gì, s cho cái tình cm ca anh v em có nhiu cơ may tan biến chăng? Như vy không phi là khôn ngoan đâu? Li nói thường giết người hơn s vic đy.

Zea mm cười hi li tôi:
- Thế ra anh sai lm sao?
Tôi kh lc đu và n cười hiếm hoi sut hơn tháng nay, đt ngón tay lên môi Zea đ ngăn anh nói:
- không! Bi vì anh, em đoán, là mun thế
Zea li mm cười.
- Happy Valentine!
Đèn t ô ca phòng Zea vt tt.
...

Tôi cm thy không khe. T ngày hôm qua, hôm kia và hôm nay. Tôi s v li Vit Nam trong vài ngày ti.

Bu tri trên cao m đm và vn vũ mây khiến lng ngc tôi như b đè nng, bc bi không thoát ra hơi th ra được. Tôi không lý gii được chuyn gì đang din ra cũng như hai mt c kĩu kt và nhòe nhot nước.

Mi chuyn đang din ra như hin nhiên nó phi vy. Nó đang đi sâu vào ngõ ct mà trong y thì lúc nào cũng tăm ti, hiếm hoi mt vài tia nng lt qua được nhưng cũng li mc kt đy.
Tôi nh li thi gian cnh papi. Mi bui sáng lười vào lp c ước con đường papa ch trên c dài ra mãi, dài ra mãi. Trong ký c, papi là mt người đàn ông lch lãm, tài năng, đy tư duy và chí hướng thì to ln. Đng sau gương mt phúc hu pa là con người nhit huyết và mnh m trong công vic. Tôi thường cho rng, chính nh cái tình yêu mãnh lit vi công vic đó, papi đã t biến mình thành con nga bt kham, không người cm yên c chy mãi. Câu chuyn k li, nếu ch đơn gin là nêu các s kin hoc thêm vào đó s gi di, ngy bin, lai to, tht bi, chèo kéo, trì hoãn thì cuc đi ca ông – qu là mt bi kch.

Tìm mt thi đim đ mình được ngơi ngh há chng phi là ý kiến tuyt vi sao? Có điu, ông không bao gi thc dy na. Tôi t hi: liu gii pháp mà Chúa đã an bài có làm ông hài lòng.
Dù xy ra chuyn gì tôi vn tin mình có th vượt qua được. Đó là tt c nhng gì tôi biết và là tt c nhng điu tôi có được nhưng tt c đu không th cu vt ni tôi, giúp tôi vượt qua cơn sóng gió phía trước.

Ngày dài như chưa bao gi có th dài hơn. Tôi ngi xung và khóc và khóc. Tôi tht s cm thy tôi đã ri xa papi. Tôi không th chp nhn cũng như gng tin đây là đon kết ca mt cuc đi. Tôi c nghĩ s tt thôi vì papi đã được ra đi, gii thoát, kết thúc sm vòng tun hoàn sinh lão bnh t, được v vi Chúa, được tìm thy nim hnh phúc tht s.

Đng ai nói gì hết. Ký c ca tôi l phút giây nào ào ra s không th dng li.

Đng nói gì hết.

 
Tôi đến gp Zea bui ti trước ngày v. Tôi đã không th th l, không mt li gì v tình cm ca tôi dành cho anh. Dù chúng tôi yêu nhau, đến vi nhau vào nhng ngày mùa đông lnh giá. Zea bên tôi và chúng tôi làm tình trên chiếc sofa nh ca anh, trong nhà bếp, cnh ca s phòng ng, trong toilette. Thế mà, tôi đã tht s lng im.



Tôi không mun Zea đến tin. Tôi không mun thy s chia ly, không mun nhng câu cu chúc bình an, sm gp li. Không ai, không gì c. Hoa trên bàn anh đã héo mà vn chưa được thay. Lá thư tm bit vn còn nm trong balô, cht cha vì dù gi đi thì cơ hi đ có mt đon kết trn vn là rt mong manh.


Anh có l vn đang vùi trong chăn. Vì mùa xuân Paris khiến người ta ch có th yêu s m áp, yêu cái nm bong, cái gi và yêu gic ng mà thôi.


Tôi s nh tường gch sơn trng tinh khơi, nơi góc bàn ca Zea có hướng nhìn ra sân sau đy hoa thy tiên. Nh chiec sofa xám xanh cũ k nhưng sch s lúc nào cũng có mùi hương ca anh. Tôi s nh chiếc giường nh xíu phng pht hình nh ca tôi và anh qun ly nhau nhng ngày mùa xuân lười nhát.


3 năm.
Thi gian tht ngn ngi đ tôi chng th lưu gi li nhng gì ca mình. Tt thy đu là ca Zea, v Zea, quanh Zea.
Tt thy.


- Hành khách đi chuyến bay s FA45711 ca hãng hàng không Air France đi Ho Chi Minh City, Vietnam vui lòng đến cng s 2 đ làm th tc. Xin cm ơn.
Tôi đng dy, bước nhanh đến cng s 2.
- Vui lòng cho xem passport và vé ca cô.
- Vâng, đây!
- Xin li, cô có mt mu giy trong đây!
Tôi ngc nhiên,nhn mu giy t tay nhân viên soát vé. Nét ch thân quen.




“ Hn gp em Sài Gòn. Yêu em”