Wednesday 29 December 2010

First step in England

Ngày đầu tiên của tôi ở Anh phải nói là LẠNH, LẠNH và LẠNH!

Đặt chân xuống sân bay Heathrow, London lúc 7 giờ kém 10 phút tối ngày 29/12/2010, tôi phóng nhanh với tốc độ 30km/h ra xếp hàng trình passport và visa. Không thể tin tôi vác cái balo nặng 11 ký trên lưng, đi bộ gần 1000m từ máy bay đến UK border. (Có thể tôi hơi phóng đại nhưng quả thật tôi cứ bước hoài, bước hoài mà không thấy tới nơi!!!)

Vừa nhác thấy đoàn người đứng đợi rồng rắn, tôi đã phải ngoác mồm thốt lên OH MY GOD. Tôi nhẩm thầm trong bụng cữ này thì chắc 1 tiếng sau mới đến lượt tôi. ĐỢI, ĐỢI và ĐỢI sau 30 phút rốt cuộc cũng đến phiên mình. Tôi hồi hộp bước lên station số 29 và ... lấy hết can đảm cười với cô Officer gốc Ấn nhìn là biết. (Hôm nay toàn được làm việc với các nàng...), tự nhủ trong bụng: ''Common, she's not gonna eat you, Bee!''
- Good evening, ma'am!
- Hiya, first time in UK?
- Yup, ma'am
- Come for marriage?
- Yup, ma'am
Cô Officer im lặng gõ gõ
Tôi cười... cười... cười
- What's your husband name?
- His name is Stephan Isaac, ma'am
Cô Office lại cắm mặt gõ gõ
Tôi tiếp tục cười cười và cười
- When will be the wedding?
- In March, 2011 ma'am

Sau đó, tôi chỉ nghe một tiếng cộp rõ to của con dấu đóng trên tờ visa ''Thank you, Ma'am. Have a good night!'' Thế là xong cửa hải quan - cửa ải khó khăn nhất bao nhiêu người phải ngồi lại, trình bao nhiêu là giấy tờ, bằng chứng. Tôi nghĩ mình thật may mắn. May mắn quá đi chứ!

Ra baggage claim đã thấy cái vali nhí nhảnh con cá cảnh đầy sticker của mình chạy lòng vòng, tôi nhanh nhẩu đẩy nhanh ra cửa để hoàng tử Sheffield khỏi đợi lâu. Không thấy ai! Tôi ngó quanh kiếm Steph. ''Không lý nào anh chưa tới. Rõ ràng khi tôi nhắn tin cho anh, anh nói là đã đến sân bay. Chắc là đi toilet rồi!'' Tôi mặc một chiếc áo khoác đỏ chói, đứng đợi ngay giữa sảnh đón khách đến để anh dễ nhận thấy. 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy anh đâu. Tôi đẩy vali vào mua một chai nước uống cho đỡ khát. ''Merde, chai nước suối đóng chai mà bán 2 bảng á? Có mà cứa cổ nhà người ta. Biết vậy tôi uống tap water trong toilet cho lành hehe?!'' Tôi lấy tiền xu định gọi đt cho anh nhưng đến phone booth mới biết phải có 30p mới gọi được 1 cuộc. Thế là nản không gọi nữa. Tôi quyết định quay trở lại cổng ra đứng đợi.

Đi từ xa đã nhác thấy bóng áo xanh và cái đầu bắp cải nâu quen thuộc. Đúng là anh rồi! Mừng đến phát khóc đi được, tôi bay đến ôm chầm lấy anh như thể nếu tôi chậm thêm 1 phút nào nữa anh sẽ biến mất vào không khí. Nhìn thấy tôi anh cũng thét lên:

''BEEE! WELCOME TO ENGLAND MY LITTLE BUMBLE BEE!''

Uh, chào mừng đến Vương quốc Anh, Bee!


1 comment:

  1. Haha, sang Anh mà chửi bằng tiếng Pháp à? Sang nha!

    ReplyDelete