Monday, 25 July 2011

Nhật ký Thái Lan - Mơ về một ngôi nhà của mình như thế này


Thời gian ở Thái càng lâu càng khiến tâm tưởng một cách mãnh liệt mơ về một ngôi nhà hướng ra biển, bằng gỗ có cửa sổ sơn trắng, tường màu hồng và những đồ đạc, vật dụng trong nhà hình thù kỳ lạ được tô vẽ nghệch ngoạc với những mảng màu thật chói chang của miền nhiệt đới.

Và ở đây, ngay tại đất này, có một ngôi nhà như thế.


Sau gần một tiếng đồng hồ chạy xe từ biển Lamai để đến thăm làng chài của dân địa phương, hai đứa không thấy nhiều những chiếc tàu gỗ đầy màu sắc neo đậu ở bến như từng có dịp ghé thăm Ngọn hải đăng ở Koh Chang hay Mũi Né hay Nha Trang. Thất vọng khi chỉ thấy loe hoe vài chiếc du thuyền đắt tiền neo phía đằng xa và một chiếc cầu tạm cũ kỹ, mỗi bước nhích nhẹ cũng đủ khiến những thanh gỗ hơn chục tuổi phát ra tiếng kêu cọt kẹt.


Hai bên con đường nhỏ nhỏ là khách sạn, khu nghỉ dưỡng cao cấp, hàng quán, cửa hàng bán quà lưu niệm xa xỉ, chỉ có cây cột điện dây leo chằng chịt là nhìn thân thiện. Cái ngôi nhà đầy phong cách vừa miêu tả ở trên có một cái tên cũng ấn tương không kém ''Karma Sutra'' khiến cuộc đi chơi thú vị hơn rất nhiều.


Tháo ba lô, ngồi xuống và gọi một ly sinh tố trái cây thập cẩm và một đĩa xà lách trứng, thịt muối. Thứ nhạc Lounge xập xình xoay đều xoay đều theo từng vòng quay của chiếc quạt cũ kiểu Pháp trên trần nhà khiến buổi trưa hè nóng nực trở nên dễ chịu vô cùng. Sự tò mò nối tiếp ngưỡng mộ kéo theo lòng ham muốn một nơi của riêng mình: phóng khoáng và cá tính.


Chỉ một cái kệ hờ hững trên tường đầy những ly, tách, chén bát thế này thôi cũng khiến mình lấy sàn nhà làm giường lót lưng, lấy lò nướng làm tivi giải trí để mỗi ngày đều bếp đều sực nức mùi bánh nướng, ga tô, bánh cốc vị sô cô la, cà phê, vani thơm lừng.



 Một nơi như thế này khiến những nơi mình từng đi qua, một thời dành nhiều sự yêu thích bỗng trở nên nhạt nhẽo. Do mình ''thấy mới nới cũ'' hay chính góc quán này khiến ai cũng phải tạm quên những khái niệm cũ về một chốn thư giãn đích thực.

Saturday, 16 July 2011

Nhật ký Thái Lan - Tắm thác và ca hát cả đêm

Vì đang ở đảo xa, wifi miễn phí chập chả chập chờn nên đến mấy hôm, ah có khi  hơn cả tuần không vào mạng, không đọc facebook, thư từ hay viết vài dòng trên blog. Thời gian dành cho kỳ nghỉ hiện thực và thế giới của hai người có đủ năm giác quan: nhìn, ngắm, nghe, nếm, cảm nhận... nhiều và trọn vẹn hơn.
Có khi nào vừa đọc vài dòng trong quyển Sống Xanh của Ngô Thị Giáng Uyên ''Dùng internet ít lại. Cuộc sống có nhiều điều nằm ngoài mạng internet đáng cho ta thưởng thức lắm'' ... mà nàng ta tìm đường giác ngộ và từng bước cai nghiện cái căn bệnh thế kỷ cả thế giới đang mắc phải ''nghiện internet''! Bước một là chỉ dùng internet mỗi ngày một tiếng thôi.

Kế hoạch nghỉ dưỡng được bổ sung thêm vài tiếng đồng hồ leo thác, tắm suối và phơi nắng trên đá. Từ bãi biển Ban Lamai (Trong tiếng Thái, Ban có nghĩa là biển và Lamai có nghĩa là mềm mại), một trong những bãi đẹp và thân thiện nhất Samui, chạy xe trên đường cái chính duy nhất của phố đảo tầm hai mươi phút, chỉ cần nhìn bảng chỉ đường hai bên lộ sẽ rất dễ dàng cho du khách nhận ra đường rẽ vào thác. Namuang waterfall hay Waterfall 2 đều là một.




Nước trong hồ không được trong xanh cho lắm nhưng mát rượi và vẫy vùng trong đó thì sảng khoái vô cùng. Tắm chán, cả hai đứa trèo lên đá phơi nắng.


Phơi nắng chán, ống khói trèo lên vách đá nhảy ùm ùm xuống hồ. Mấy ông tây bà đầm đến leo thác cũng hưởng ứng, nhảy theo ầm ầm làm cả không gian rừng núi đang yên tĩnh bỗng chốc ồn ào, nhiệt như Việt kiều về làng.


Ngồi hong tóc mấy mươi phút thì bụng đánh trống đòi ăn, hai đứa chạy ra quán bình dân gần khu thác, gọi cho mình một dĩa rau nhút xào tỏi ăn với cơm trắng. Lạ miệng vì trước giờ ở nhà chỉ biết luộc hoặc nấu canh, hoặc ăn kèm với lẩu chứ chưa xào lần nào.


Và buổi tối thì ca hát suốt đêm với những người bạn Thái mới quen. Trong ảnh, ống khói đang hát bài Wish you were here của Pink Floyd, lần đầu tiên lên sân khấu, chàng phiêu như chưa từng được phiêu. Dễ thương ghê. Ngày đi tắm thác đêm về hát ca, thiệt là một kỳ nghỉ mà khi kể ra với bạn bè sẽ có lắm người xuýt xoa. ''Ở đảo gì ở đến cả tháng vậy.'' ''Ừ thì tắm biển, tắm thác, nằm dài phơi nắng và tận hưởng cuộc sống ung dung tự tại của một đôi tình nhân rài đây mai đó ấy mà.''

Sunday, 3 July 2011

Nhật ký Thái Lan – Hôm nay trời mưa và tráng miệng bằng kẹo dừa


Mấy hôm nay ngày nào trời cũng kéo mây vào tầm 3, 4 giờ chiều. Sau đó những cơn gió từ biển vù vù kéo theo những làn mưa dày đặc và lạnh. Đất liền trắng xóa trong mưa. Hôm có điện nước đầy đủ thì tắm xong, gọi một trái dừa tươi to mọng nước, nằm dài trên giường và bật tivi xem đài Thái. Hôm nào mây đen kìn kịt, sấm chớp đùng đùng mất điện toàn khu vực thì bắt ghế ngồi trước nhà ngắm mưa giăng kín trên biển. 



Thỉnh thoảng có hai chú chó mải chơi rượt nhau trên bãi cát hay lố nhố một vài người địa phương vẫn cố nán lại tắm cho xong buổi biển chiều, còn du khách ngồi co ro trong quán nước trùm khăn trong cái lạnh hiếm hoi của miền biển. Nhìn vui vui.



Quen cái thói hễ ăn chính xong là phải có thứ gì ngọt ngọt cho vào miệng. Sáng đi xem hòn đá ‘’Cu to’’ xong, chạy ngang qua hàng quà vặt, dừng lại ghé mua vài cục kẹo dừa mang về. Thứ kẹo dừa này người dân địa phương hay du khách đều gọi là coconut caramel bởi nó ngọt lịm, hơi có mùi cháy khen khen của đường và màu nâu óng ánh đặc trưng của caramel, điểm xuyến thêm vài hạt mè rang trước khi được gói lại cẩn thận bằng giấy kiếng. Cắn một miếng đã nghe mùi dừa cắm tận chân răng, lại thêm cái chất dẻo quánh, mềm mại khiến kẻ ham của ngọt và lạ như mình, chưa nuốt trôi miếng đầu đã tham lam cắn tiếp miếng sau.


Hôm nay trời mưa to, nằm nhà ăn cơm với súp tom yum và tráng miệng bằng kẹo dừa. Nghe thường quá mà ngon lắm nha.

Friday, 1 July 2011

Nhật ký Thái Lan - Gà xào hạt điều


Trưa thức dậy muộn do tối qua nhâm nhi vài chai bia Singha, nên thay vì gọi món Tom yum kung cay nồng nhiều gia vị ưa thích của mình, để tốt cho cái dạ dày khó tính bee tạm hài lòng với gà xào hạt điều và cơm trắng.

Món ăn bình dân này không chắc là món truyền thống của Thái vì nhà hàng Việt, Tàu nào cũng có bán và ai cũng tự nhận rằng của mình. Gà xào hạt điều của Thái cho đủ nấm, tỏi, cà chua, hành tây, cần ta và gia vị nêm nếm có một chút mùi nước tương, tương tự như cái vị vốn phải có trong các món Tàu. Gà xào hạt điều ở bếp Việt thông thường chỉ có đúng hai nguyên liệu chủ đạo gà và hạt điều, hành tây có thì cho vào thơm và ngọt, giản dị như hồn dân tộc.


Tô súp trắng phau mà ống khói gọi có tên là Tom kha gai (tên tiếng Anh là Coconut Chicken Soup, tiếng Việt tạm dịch là súp gà nấu nước cốt dừa). Món này ngọt và béo ngậy, không phải là một món ưa thích của hai đứa nhưng cũng được xếp trong danh sách ẩm thực Thái được nhiều du khách biết đến. Ai chứ với bee thì nước cốt dừa nấu chè chuối là ngon nhất.

Để hôm sau thử chè chuối của Thái xem có gì đặc biệt không? Cái đất này đi đâu cũng thấy dừa, chuối, nhiều như những nhánh lan tím người dân trồng trước nhà, trong vườn, treo chậu, trang trí thức ăn, thờ cúng, vắt hờ hững trên dái tai các cô gái Thái hay ... đem chiên giòn như một món ăn rất bình dân.

ảnh lấy từ nguồn internet

Nhật ký Thái Lan - Từ máy bay ngắm dải cát dài mênh mông


Lần đi Thái Lan này là lần thứ 8 trong vòng 3 năm trở lại đây nhưng chẳng bao giờ ở lại Bangkok hơn 2 ngày. Bởi cái đông đúc và quá thị thành dễ dàng tìm thấy được ở bất cứ quốc gia phát triển nào hơn là những bờ biển xanh ngắt nắng vàng và những dải cát dài miên man, chỉ có ở người bạn láng giềng và miền Trung quê mình.

Hăm hở kỳ nghỉ mùa hè nên đầu óc cứ bay tít trên mây. Thứ tối thiểu nhất phải đem theo là cái hộ chiếu mới toanh và credit card thì lại bỏ quên ở nhà. Đến là khổ sở vì khi làm thủ tục check in ở sân bay Tân Sơn Nhất mới nhớ ra, may mắn vì bee lúc nào cũng check in trước 2 tiếng đồng hồ nên vẫn còn đủ thời gian gọi điện về nhờ người nhà mang ra giúp.

Vừa đáp xuống sân bay Suvarnabhumi, Bangkok thì lận đật chạy đi check in tiếp cho kịp chuyến Bangkok - Koh Samui. Lục lọi trong ví mới nhớ là hôm trước lấy thẻ ra mua vé trực tuyến vẫn chưa cho vào. Đến khổ vì nàng nhân viên hãng Bangkok một mực đòi xem cho được cái thẻ, không thì phải mua lại vé khác.


Rất may là mua vé mới xong thì vẫn còn tiền mặt để tiêu xài chứ không thôi mấy tiếng ngồi treo mỏ đói meo ở sân bay sẽ hận cái tính hậu đậu của mình lắm.
Nói luôn vụ tiền bạc, theo quy định của cục du lịch Thái Lan, du khách nhập cảnh vào đất Thái phải mang theo ít nhất $500 tiền mặt để tiêu xài. Bee có lần chứng kiến một ông chú nhìn hơi rách, mặt mũi bặm trợn, tay chân xăm trổ kinh hồn bị chặn lại hỏi về tài chính. Ông chú này ra nước ngoài mà chỉ mang theo 1 triệu đồng, có đổi ra tiền Mỹ cũng chỉ được gần $50 nên bị từ chối quyền nhập cảnh.

Có người sẽ bảo do hên xui thôi, nhất là mấy bạn làm bên phòng vé cốt chỉ muốn bán cho được vé nên qua loa cho qua chuyện. nhưng thà làm đúng quy định để khỏi gặp phiền phức ở nước ngoài. Còn về ông chú kia, nhìn sơ cũng đoán được ý định ở lại luôn vì ai đời đi du lịch mà chỉ mang theo 1 triệu và một chiếc ba lô bé tẹo.

Trở lại chuyện khổ vì quên mang theo thẻ, chính xác là những hãng hàng không như Thai airwaya và Bangkok airways có quy định rõ ràng là: nếu tự mình mua vé trên mang thì khi làm thủ tục check in phải trình thẻ có tên mình trên đó. Cuối cùng thì vẫn giải quyết được bằng cách bỏ tiền mặt ra mua lại vé khác với cùng giá tiền đã trả. Và dù đặt chân đến Koh Samui đúng giờ, được các tiếp viên đẹp trai đẹp gái chăm như con, tiền hoàn trả sẽ tự động chuyển vào ngân hàng sau 1 tuần nhưng vẫn không vui vì cái tính đểnh đoảng của mình.



Phải đợi đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay của vùng đảo lớn thứ 2 của Thái này, vụt qua những dải cát dài trắng phau và nhìn rõ mồn một từng con sóng ầm ầm vỗ vào bờ đá; từng hàng dừa cao vút đung đưa trong gió và một vùng biển nước trong vắt đến sáng lóa thì cảm giác của một kỳ nghỉ hè thực sự mới bắt đầu.

Những lo toan khác bỏ lại phía sau để nhoẻn nụ cười và chào bằng câu nói cửa miệng cùng cái chắp tay cung kinh của người Thái ''Sawadee - kha''