Hình này là Stephan chụp cho tôi lúc bọn tôi thăm quan bảo tàng chứng tích chiến tranh ở quận 3, thành phố Hố Chí Minh. Tiếng Anh là War Remand Museum.
Tôi cười tươi tắn thế này vì vẫn chưa bước vào bên trong và hình như trước đó Steph vừa là một trò khỉ. Bạn nên thấy gương mặt tôi sau khi bước ra từ chuồng cọp mô phỏng. Bảo tàng này trưng bày nhiều hiện vật, hình ảnh trong Chiến tranh Việt Nam như lính Mỹ tàn sát, tra tấn, tù đày người Việt, rải chất độc hóa học,... Bên ngoài là nơi trưng bày các hiện vật như máy bay, đại bác, xe tăng, máy chém và hai ngăn "chuồng cọp" được xây dựng đúng kích thước như ở nhà tù Côn Đảo. (Tôi đọc được trên lời giới thiệu). Những hình ảnh và từng dòng mô tả về tội ác mà Mỹ - Nguỵ đã sử dụng để đối xử, đàn áp, giết chóc đồng loại mình trong hai cuộc chiến Việt Nam.
Thú thật, tôi không hề muốn nhắc đến hay mường tượng trong đầu mình một lần nữa. Luôn là nước mắt khi tôi phải nhìn và nghe về tội lỗi của con người.
Bất chợt, tôi thấy chột dạ ghê lắm. Tôi cũng từng nhẫn tâm khi quay lưng lại với một người vì lòng đố kỵ và sự hẹp hòi của tuổi trẻ. Thời gian sau đó tâm hồn tôi dường như khép lại và nụ cười cũng ít nở trên môi. Tôi nhận sự quở trách từ chính con người mình. Tôi không có một giấc ngủ ngon hằng đêm và gương mặt đăm chiêu của người đó cứ ám ảnh tôi. Tôi nhớ một câu nói được nghe từ ai đó rằng: hãy học cách trải lòng và rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.
Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, tôi hy vọng bạn và tôi cùng tha thứ cho nhau.
No comments:
Post a Comment