Friday, 23 April 2010

Deadline


Sau khi chuyn đến sng vi ch, Ann nhn ra rng thế gii ca cô quá nh bé.

Ann ghi nh mi nhân vt c th và nhng chuyn đng thường nht ca tng nhân vt đó. Điu đó khiến kh năng quan sát ca cô tinh tường hơn và cô cũng nhy cm vi nhng âm thanh hơn hn. Tiếng nhng đa tr hàng xóm cười nói khanh khách vng sang t nhà bên, là lúc bn tr được cha m chúng đón v t trường. Ann biết khi nào cánh cng cũ k ca khu chung cư m ko kt, ri tiếng lp bánh xe được kéo ma sát trên nn xi măng, nhng nhân viên v sinh đến và mang rác đi. 1 gi sáng, Ann thường nm trên giường, tay cm quyn sách lúc nào cũng m ra hơn na, đếm nhp gõ tong tong ca chiếc đng h g trên tường và nghe tiếng bước chân ca ch Hi Anh trên cu thang. Hi Anh là qun lý ca mt nhà hàng quán bar kiu Ý, ch thường v mun và vic tr v nhà lúc 1 gi sáng là mt ân hu trong ngày.
Ann ch đi đến khi Hi Anh m ca phòng, vi vàng nhm mt li gi v như đang ng say sưa. Chng đ làm gì c. Ch vì Ann thích thế.

Ann thc dy rt sm nhưng đi siêu th mua hàng hóa không bao gi là điu cô yêu thích. Cô ghét phi chen chúc gia các m ni tr đ giành git vài con cá tươi hay mt bó rau xanh. Ann ghét nơi n ào và nhng th phi tranh chp mi có được. Thay vào đó, cô thích ngi hàng gi b bơi, ngm người ra vùng vy trong nước dưới cái ánh nng 38 đ mùa hè nhit đi. Đôi khi, ch có mt mình, Ann hút thuc, ung nước ép thơm và nm dài nghe nhạc. Không mt giao tiếp nào. Không mt cái chm mt nào.

Ann yêu thích s bình yên vì gi li cho cô nhng ký c đp. Tm tư tưởng ca cô vì thế mà cũng phóng túng và t do hơn. Vi sc sáng to và nhng ý tưởng mi m đang xut hin trong đu lúc này, Ann nghĩ cô đã sn sàng quay tr li làm vic. Nhng website ca hàng chc khách hàng đang ch cô thc hin. Ann luôn biết mình gii giang và nó khiến cô tr nên mt người ph n hp dn, dĩ nhiên điu đó không được công nhn vi nhng quý ông bnh bao và cho rng, ph n kém thông minh hơn h mi là quyến rũ. Trăm năm sau, chân lý này vn là chân lý. Ann đã hc cách sng vi nhng chân lý ngu xun t lâu ri. Thôi nào! Ch là vài chân lý bé cn con, có đáng gì đâu đ đu tranh và khiến na kia ca thế gii nghĩ rng Ann kiêu căng, t ph.

Ch riêng đi vi người đàn ông đó, Ann mun mình tht cao xa và vượt hơn hn nhng gì hn ta có th kỳ vng đàn bà. Ann nghĩ, sau tt c nhng th di trá mà hắn dng nên, cô vn có th mm cười và đi x vi hn như chưa h có chuyn gì xy ra. Thm chí còn tt đp hơn, đ hn nghĩ, Ann cũng ch là mt trong đám đàn bà kém IQ và hơn hết là mù quáng vì yêu hn. Không đâu đng y ! Nếu Ann làm thế chng khác nào cô y đng chm đến lòng t trng và kiêu hãnh vn có ca cô. Hn ta đâu th thc dy vi mt người đàn bà đang ng vùi trong cánh tay trái, bình thn cm đin thai gi vài dòng tin nhn tình cm cho mt người đàn bà khác, không quên kết thúc bng 3 ch i miss u. mt người đàn ông có th làm được điu đó, thm chí là đến h bơi vi mt người đàn bà khác vào bui trưa và ti đến thì gi đên thai đ hn mt người đàn bà ti nghip khác đi ăn ti. Đâu th! Đi mt chút nào, bn không th nói vi mt người đàn ông là đâu th, bi h có lng nghe bn đâu. Cá bit hơn, trong đu hn ta không h t ra tôn trng mt giá tr đo đc thuc v xã hi hay tôn giáo nào c.

Tht không may mn cho Ann, cô đã gp g và yêu mt tên đàn ông như thế. 8 tháng 16 ngày Ann là thi gian khá dài cho mt mi quan h lén lút. Chính vì thế, Ann chp nhn mi thit thòi, im lng hết mc và cho đi tt c nhng gì Ann có th khiến cho hn ta yêu cô nhiu hơn. Có lúc, Ann cho rng cuc sng nh bé ca cô đang chao nghiêng bi s bt công, nhng li nói di hòng bo bc cho bí mt đó, nhng tin nhn và nhiu cuc gi v đêm.

Ann bước xung nhà, m np chai vodka và nhp mt ngm nh. Ch mt ngm nh thôi, cũng đ.

Công vic trước ca cô khá m nht. Trách nhim tìm kiếm khách hàng, giao tiếp vi h qua đin thai, email, thư t khiến h phi mua hàng ca cô. Thnh thang, Ann được chm tay vào vic thiết kế. Chng đáng gì vì đó ch là vài ba mu qung cáo nh. Ann đến công ty 9 gi mi bui sáng, pha mt cc café, ngi vào bàn, kim tra thư và tr li mail khách hàng, 6 gi tt máy, dt xe ra cng, v nhà.
Ch khi tên đàn ông đó xut hin, nhng th t sinh hat thường ngày ca cô tht s thay đi, kéo theo nhng cm xúc mi m và l lm mà ann  khó khăn lm mi cưỡng li được. Đi đã nào, ann không mun nhc đến th tình cm cô đã dành cho hn. Điu đó đã đ ri. Gi Ann ch mun nguyn ra hn ta. Vâng, đúng vy! Ann không mun dành thêm mt li nào na cho mt k thua cuc hm hĩnh.

K đó xem thường ph n vô hn. Hn cho rng bt c người ph n nào cũng ch như nhng con mèo con ngoan ngõan, thích được ve vut, d bo và thường không th chi t sức mê hoặc ca hn. Hn đinh ninh h b hp dn bi cơ th đy nhng múi tht thà có được nh năng luyn tp phòng gym. Vi nhng cô nàng nh nàng hơn, hn chiếm cm tình các cô bng nhng bn piano tr tình lãng mn, khiến các cô không th ngng vic ca ngi tài năng ca hn. Vài cô trong s đó tin rng: bài hát được riêng tng cho mình. Tên đàn ông đó yêu bn thân mình hơn bt kỳ ai khác. Hn có th điu khin nhng người bn xung quanh và khiến h làm theo nhng điu hn mun. tt cho hn thôi. Mt ngày nào đó, khi không còn ai bên cnh, hn s có nhiu thi gian đ yêu bn thân hơn. Đó chng phi là điu hn mong mun hay sao?

Tuy nhiên, Ann không còn bn tâm đến nhng điu đang din ra vi tên khn đó, t khi cô chính thc tuyên đó xóa tên hn trên danh b đin thai. Chiếc blackberry ca Ann là mt nơi tt đp dành đ lưu gi nhng người ann yêu thương nht. Trong tâm trí Ann, không còn cái tên đó na và cô s thc s yên bình vi nhng gic ngủ dài, không mng m, không nhng o giác, không nhng tiếng nói văng vng bo cô làm điu này điu kia na. Ann đã giết tên đàn ông, kẻ mà Ann đã từng yêu điên cuồng và dại khờ, bng khu súng cô mua t mt người th săn.

Hai tháng sau khi ra tù vì ti giết người, Ann tìm li hnh phúc trong thế gii nh bé ca cô hơn bao gi hết. Ann không ngờ bắn chết người mình yêu lại mang cho cô một cảm giác khoáng đạt và giải thoát đến thế.

Cô m to mt ngm nhìn tia nng trong và sáng ri qua khung ca.

Cuc sng li tươi đp và chào đón Ann.

Đôi dép mủ


Hầu hết thời gian trong ngày tôi dành cho www.gymglish.vn, còn lại là ăn, ngủ, nghe nhạc, xem phim và điện thoại cho Stephan. Chỉ đến cuối tuần hoặc ngày lễ tôi mới có dịp vác máy ảnh ra chụp vài tấm không có chủ đích cũng không rõ chủ đề. Tôi đang sử dụng máy ảnh Nikon D40, mua lại từ một người bạn với giá rẻ bèo. Chất ảnh trong trẻo, không kén chọn lense, có nhiều chế độ chụp... nói chung là tương đối dễ sử dụng đối với người mới bắt đầu như tôi. 

Hôm nay, tôi quyết định sẽ viết về từng bức ảnh đã chụp.



Bức chụp đôi dép này tôi đặt tên là Đừng giận em.

Vốn Steph và tôi có một buổi trưa không hề êm ả với nhau sau 3 tiếng đồng hồ chạy xe máy từ downtown Nha Trang để đến được Long Beach. Trời nắng nóng, con đường trải nhựa dẫn đến nơi chúng tôi muốn đến thì dài miên man. Có lúc tôi dường như không có chút cảm giác gì về cái mông của mình nữa. Và đôi tình nhân trên xe máy bắt đầu quạo quọ nhau, không ai nói với ai một lời, chỉ biết thẳng hướng mà chạy. Đến khi bờ biển trải dài ra trước mặt không khí cũng chẳng khá khẩm hơn. Thế là mạnh ai nấy làm việc riêng. Steph dạo một vòng rồi ngồi bó gói ngắm trời mây biển nước mặc cho tôi một mình ăn, một mình tắm biển. Mãi đến chiều tối hôm đó mọi bực dọc và khó chịu mới được giải toả.
Chụp bức này để nhắc tôi nhớ: lúc yêu nhau thì hai tâm hồn đều nhạy cảm. Điều quan trọng là cả hai tìm được tiếng nói chung để giải quyết mọi mâu thuẫn.

Chúc ngày nghỉ lễ vui









Thursday, 22 April 2010

Tôi đi thăm quan bảo tàng



Hình này là Stephan chụp cho tôi lúc bọn tôi thăm quan bảo tàng chứng tích chiến tranh ở quận 3, thành phố Hố Chí Minh. Tiếng Anh là War Remand Museum.

Tôi cười tươi tắn thế này vì vẫn chưa bước vào bên trong và hình như trước đó Steph vừa là một trò khỉ. Bạn nên thấy gương mặt tôi sau khi bước ra từ chuồng cọp mô phỏng. Bảo tàng này trưng bày nhiều hiện vật, hình ảnh trong Chiến tranh Việt Nam như lính Mỹ tàn sát, tra tấn, tù đày người Việt, rải chất độc hóa học,... Bên ngoài là nơi trưng bày các hiện vật như máy bay, đại bác, xe tăng, máy chém và hai ngăn "chuồng cọp" được xây dựng đúng kích thước như ở nhà tù Côn Đảo. (Tôi đọc được trên lời giới thiệu). Những hình ảnh và từng dòng mô tả về tội ác mà Mỹ - Nguỵ đã sử dụng để đối xử, đàn áp, giết chóc đồng loại mình trong hai cuộc chiến Việt Nam.
Thú thật, tôi không hề muốn nhắc đến hay mường tượng trong đầu mình một lần nữa. Luôn là nước mắt khi tôi phải nhìn và nghe về tội lỗi của con người.

Bất chợt, tôi thấy chột dạ ghê lắm. Tôi cũng từng nhẫn tâm khi quay lưng lại với một người vì lòng đố kỵ và sự hẹp hòi của tuổi trẻ. Thời gian sau đó tâm hồn tôi dường như khép lại và nụ cười cũng ít nở trên môi. Tôi nhận sự quở trách từ chính con người mình. Tôi không có một giấc ngủ ngon hằng đêm và gương mặt đăm chiêu của người đó cứ ám ảnh tôi. Tôi nhớ một câu nói được nghe từ ai đó rằng: hãy học cách trải lòng và rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ. 

Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, tôi hy vọng bạn và tôi cùng tha thứ cho nhau.





Tết đi rồi

Tết đi rồi.

Qua những ngày sáng bảnh mắt vẫn còn nằm ườn trên giường, với tay lấy chai nước tu ực ực vì cổ họng khan khốc sau một đêm chat khuya và luyện phim; vẫn không nhúc nhích, mắt tho ló nhìn lên trần nhà: có 1,2 con thạch sùng dí nhau chạy uỳnh uỳnh khiến từng mảng mạng nhện mỏng mảnh rơi xuống mặt. Sau mấy ngày chùa chiền nhang khói vẫn không cảm nhận chút thanh tịnh trong tâm hồn, mình quyết định quay trở lại với những thú giải sầu bình dân và trần tục: Ngủ, ăn, xem phim, club,... thanh tao hơn là đọc được 2 quyển sách "Confession of a shoppaholic" và "The reader". Sự buồn chán và nhớ nhung lập đi lập lại từng phút từng giờ từng ngày. Nhớ bạn, nhớ việc, nhớ chỗ ngồi tù túng trong căn phòng ngột ngạt, chật chội, chen chúc chung với ả manager ngoài mặt thì tí tởn với mình nhưng trong lòng thì cho rằng mình là một con bitch. Mong sớm trở lại căn phòng đó để 8 giờ nhìn ra ngoài sân thấy nắng sớm luồng qua những tàng lá lekima xanh thẫm, mở cửa bước ra hít mùi cỏ non mới tưới tinh tươm ngai ngái. Và bắt đầu từ một ngày nào của tháng 9 mình có thói quen nhìn ra cửa lúc 9 giờ, cảm giác hồi hộp khi đồng hồ trên màn hình nhảy qua số 9, nhìn ra cửa, lòng vui lắm...

Những ngày 12 tiếng ngủ, 4 tiếng ăn, 6 tiếng xem phim, 2 tiếng linh tinh qua đi mình trở lại làm một người bạn cởi mở - người không giấu nổi những cảm xúc riêng tư nhất, thỉnh thoảng im lặng và lắng nghe để được đánh giá là biết cảm thông những lúc bạn bè hoàn cảnh nhất. Qua đi những ngày lười nhác để trở nên lười hơn khi nghĩ đến viễn cảnh sắp tới là làm việc, kiếm tiền và không mục tiêu. Mình nghĩ Diệu Hiền nói đúng: Mình đang đứng ở ngã ba đường và hành xử bằng cảm xúc không thể đưa mình đi đúng hướng. Việc thế nào là tốt và việc thế nào là xấu cũng chẳng có ai có đủ tư cách và đạo đức để giảng giải cho một đứa con gái cứng đầu hiểu được. Diệu Hiền cũng nói: trong đời mình sẽ gặp phải những người bạn giả dối, nhưng đừng vì sự phản bội họ đền đáp và lo sợ bản thân mình bị tổn thương mà thu hẹp và ngừng trao cho phần còn lại của thế giới tấm lòng của mình. Mình ước có thể nói được câu này với em, tỷ như 1 lần 2 lần không được mình sẽ nói đến nghìn lần. Còn có muốn tiếp thu hay không, có thánh mới biết được. Diệu Hiền ơi Diệu Hiền, mình đang tin vào những chuyện mơ hồ một cách phi lý hay cổ tích thần tiên đây?

Giả như đi đến tận cùng vẫn không gặp được mấu chốt của câu chuyện, mình vẫn không hối hận vì đã chân thành và kiên trì.

Tết đi rồi. Già thêm một tuổi vẫn ngây ngô và trẻ con như một năm qua.

Tết rồi

4:40: Office một mình
Nhìn ra sân, xe vắng tanh, gió thổi xào xào, một góc vườn đầy nắng, vài trái lekima chín rụng lộp độp. Yên bình. Ngoài kia, người đi người lại như mắc cưỡi, bận bận bịu bịu tiêu xài, ai nấy cũng vui cười hớn hở. Nhộn nhịp. Mình. Cố nói cố cười để đi qua.
4:41: Sao không thấy tết?

7 năm

ngày 25 tháng chạp, 7 năm rồi nhà vắng ba.