Monday, 14 December 2009

Viết thay cho em


Cho đến ngày hôm kia tôi vẫn khá ngây thơ nghĩ rằng cuộc sống này khá đơn giản.
Giả dụ tôi sống tốt và làm việc chăm chỉ, tôi sẽ luôn nhận được những món quà đẹp đẽ. Tôi lạc quan, yêu người và nhìn đời màu hồng thì sẽ có cơ hội nhận được niềm tin yêu, sự may mắn và công bằng cho bản thân. Chân lý là thế và lý thuyết được người ta nói nhiều là thế. Không ai muốn sống trên đời thật chân thành để rồi cái nhận lại là những thứ khiến mình đau đến bần thần.
Khi chúng tôi đến, cô phục vụ hỏi “Hai chị muốn dùng gì?”. Em quay sang tôi: “Chị chọn giúp em. Em không biết thứ gì là ngon lành nữa.”

Tôi nhìn vào mắt em, tôi thấy thương em. Tôi chưa bao giờ thương em như lúc này. Cảm nhận dáng em nhỏ bé lọt thỏm yên sau, tôi muốn mình là một người chị lớn để em có thể dựa dẫm vào. Tôi mủi lòng khi nhìn thấy em như con mèo mướp ướt sũng nước sau một trận mưa - run rẩy, đáng thương và nép mình lại. Đây có tôi ngồi cạnh em, nghe gió đêm khô lạnh rào rào qua tai, nói về những con người, chửi cuộc đời chó má, rủa những đám đông xa lạ và rồi hy vọng vào những cơ hội lần sau. Tôi không chắc lời khuyên của mình có thực sự khiến em hạnh phúc. Nhưng những điều tôi nói, tôi không để em nghe trọn vẹn, rằng tôi không muốn xa em.

Tôi rất muốn bước lên xe và ngồi cạnh em cho hết chặng đường dài. Em muốn ngủ cũng được, muốn khóc cũng được, muốn thức để trút cạn những nỗi uất ức đã khiến em bận lòng cũng không sao, miễn là tìm lại được con người vui vẻ và nhiệt huyết mà em từng là. Phải để em về với gia đình thôi. Có ba có má có em, những lúc một mình em sẽ chóng nguôi ngoa. Tôi chia tay em đêm nay, Sài Gòn chán và thối như một đống rác và những con người trong cái mớ ấy là những mẩu rác không thể tái chế. Biết đâu ngày mai tôi sẽ suy nghĩ và rút lại những lời tôi vừa nói. Biết đâu ngày mai tôi cười hớn hở với những con người tôi vừa quơ quào vào một đống. Tôi mặc nhiên, cảm xúc tự bật ra thành tiếng.

Trong cuộc cạnh tranh sinh tử này, người khác sống là mình chết. Người chưa xuất đầu lộ diện đã có cách đạp mình xuống không chút tốn chút công sức. Tôi đã hiểu chuyện đó. Người ngoài cuộc, có chăng, là đứa bé truyện thiếu nhi, nó không có khả năng cạnh tranh. Người ta như tôi phần nào thực lòng quan tâm, không phải vì nhân ái, mà vì nó quá là khốn nạn. Thành thực mà nói, tôi hiểu đời, hiểu luôn cả những cái thường tình diễn ra trong đời, nhưng nó khốn nạn thì phải chửi. Chửi cho tôi đỡ bức bối trong lòng và chửi vì thương em tôi hiền lành.
Ôm em vào lòng và mong em trở lại mạnh mẽ.


No comments:

Post a Comment