Tôi luôn nghĩ mình sẽ không bao giờ viết goodbye letter.
Khi nghỉ việc ở những công ty trước, thông lệ là những buổi tiệc chia tay, đồng nghiệp ngồi ăn tối với nhau, chuyện trò về những dự định trong công việc mới, hai ba tiếng cười nói. Và chưa từng có một goodbye letter.
Thi thoảng, tôi nhận được vài goodbye từ hộp mail của công ty. Họ cảm ơn và cảm ơn nhiều người, tri ân tất thảy sếp to sếp nhỏ. Vài goodbye letter rất vui nhộn. Họ giỡn hớt với nhau, trêu cợt nhau, châm chích nhau trong đấy. Vài lá rất tình cảm, dài lê thê. Vài lá ngắn củn và khô như ngói. Gần nhất, goodbye letter chỉ là danh sách những đồng nghiệp họ muốn giữ liên lạc sau khi nghỉ việc. Rút ngắn lời nói, tiết kiệm thời gian. Goodbye letter từ sếp cũ, anh chúc nhân viên anh vững bước và thành công trong sự nghiệp. Quan tâm kiểu một người anh lớn.
Sớm hay muộn cũng có. Với tôi, nhỡ khi phải viết goodbye letter lần đầu tiên, tôi nghĩ, nó sẽ là: “Dear all, I'm leaving. Goodbye.”
Cho đến ngày hôm kia tôi vẫn khá ngây thơ nghĩ rằng cuộc sống này khá đơn giản.
Giả dụ tôi sống tốt và làm việc chăm chỉ, tôi sẽ luôn nhận được những món quà đẹp đẽ. Tôi lạc quan, yêu người và nhìn đời màu hồng thì sẽ có cơ hội nhận được niềm tin yêu, sự may mắn và công bằng cho bản thân. Chân lý là thế và lý thuyết được người ta nói nhiều là thế. Không ai muốn sống trên đời thật chân thành để rồi cái nhận lại là những thứ khiến mình đau đến bần thần.
Khi chúng tôi đến, cô phục vụ hỏi “Hai chị muốn dùng gì?”. Em quay sang tôi: “Chị chọn giúp em. Em không biết thứ gì là ngon lành nữa.”
Tôi nhìn vào mắt em, tôi thấy thương em. Tôi chưa bao giờ thương em như lúc này. Cảm nhận dáng em nhỏ bé lọt thỏm yên sau, tôi muốn mình là một người chị lớn để em có thể dựa dẫm vào. Tôi mủi lòng khi nhìn thấy em như con mèo mướp ướt sũng nước sau một trận mưa - run rẩy, đáng thương và nép mình lại. Đây có tôi ngồi cạnh em, nghe gió đêm khô lạnh rào rào qua tai, nói về những con người, chửi cuộc đời chó má, rủa những đám đông xa lạ và rồi hy vọng vào những cơ hội lần sau. Tôi không chắc lời khuyên của mình có thực sự khiến em hạnh phúc. Nhưng những điều tôi nói, tôi không để em nghe trọn vẹn, rằng tôi không muốn xa em.
Tôi rất muốn bước lên xe và ngồi cạnh em cho hết chặng đường dài. Em muốn ngủ cũng được, muốn khóc cũng được, muốn thức để trút cạn những nỗi uất ức đã khiến em bận lòng cũng không sao, miễn là tìm lại được con người vui vẻ và nhiệt huyết mà em từng là. Phải để em về với gia đình thôi. Có ba có má có em, những lúc một mình em sẽ chóng nguôi ngoa. Tôi chia tay em đêm nay, Sài Gòn chán và thối như một đống rác và những con người trong cái mớ ấy là những mẩu rác không thể tái chế. Biết đâu ngày mai tôi sẽ suy nghĩ và rút lại những lời tôi vừa nói. Biết đâu ngày mai tôi cười hớn hở với những con người tôi vừa quơ quào vào một đống. Tôi mặc nhiên, cảm xúc tự bật ra thành tiếng.
Trong cuộc cạnh tranh sinh tử này, người khác sống là mình chết. Người chưa xuất đầu lộ diện đã có cách đạp mình xuống không chút tốn chút công sức. Tôi đã hiểu chuyện đó. Người ngoài cuộc, có chăng, là đứa bé truyện thiếu nhi, nó không có khả năng cạnh tranh. Người ta như tôi phần nào thực lòng quan tâm, không phải vì nhân ái, mà vì nó quá là khốn nạn. Thành thực mà nói, tôi hiểu đời, hiểu luôn cả những cái thường tình diễn ra trong đời, nhưng nó khốn nạn thì phải chửi. Chửi cho tôi đỡ bức bối trong lòng và chửi vì thương em tôi hiền lành.
Dạo gần đây tôi dùng nhiều từ bỗng dưng. Tần số bỗng dưng xuất hiện hơi nhiều, bỗng dưng thế này bỗng dưng thế kia. Chắc là thần trí không ổn định cũng không có một kế hoạch được vạch định đúng đắn nên ngôn từ cứ xoay vòng và lập lại liên tục. Bỗng dưng mà cuộc sống của tôi mệt mỏi và chán chường. Bỗng dưng mà tôi đi chậm lại và tìm kiếm những giá trị vô nghĩa - thứ khiến tôi không còn là chính mình, sống ích kỷ và chia sẻ rò rỉ. Bỗng dưng tôi thấy mình kém cỏi, tự ti và bất ổn. Tôi biết khối người sẽ cho rằng tôi mạnh mẽ như vẻ bề ngoài nhưng ai biết được cái giá của bản lĩnh là nội tâm không ngừng lay động. Mà khi ấy, tôi mỏng manh quá chừng. Bỗng dưng tôi nhận ra mình cũng sân si, đố kị và tầm thường. Bây giờ mà làm một người tốt lành thì thật khó. Khó cho vở kịch của tôi mà cũng khó cho người xem chấp nhận ả diễn viên quá tồi. Tôi sợ ánh nhìn dò xét của họ.
Tối qua tôi khóc khi đọc những dòng em viết trên blog cách đây 3 năm, 2 năm, 1 năm. Tôi lục tìm trong quá khứ của em để có thể hiểu em hơn. Tôi muốn biết mình cảm nhận gì qua những trải nghiệm mà em có. Vui buồn, hạnh phúc khổ đau, sự háo hức, những nỗi chán chường, cô đơn, thất bại, lòng tin yêu, niềm sung sướng khi được sẻ chia,... em có nhiều những thứ ấy. Tôi đọc hết và hiểu hết. Tôi cũng không hiểu sao nước mắt lại rơi. Chắc buồn đau thì nước mắt có thừa. Tôi cho rằng sự việc là do tôi tự tìm đến, tôi tự mình chuốc lấy nên tôi đáng nhận lấy những vết cứa ngọt từ tim. Những vết cứa rất ngọt và chậm rãi khiến tôi không thực sự cảm nhận là nó đau và dày vò tôi mỗi ngày. Thú thật, những ngày này tất cả đối với tôi không còn là điều cần thiết. Tôi cũng không cần em hiểu tôi. Em và tôi không khác nào 2 đường tròn có cùng một bán kính, giống nhau và có thể nằm cạnh nhưng không bao giờ có thể tìm vào nhau. Tôi ước thời gian quay trở lại. Hình ảnh và âm thanh được tua lại từ đoạn mà những gì diễn ra đằng sau sẽ được xoá bỏ. Viết nhiều về em để em hiểu rằng em có một ý nghĩa nhất định nào đó trong tôi. "...Thật lòng tôi đã từng rất muốn nghe em nói thích tôi. Lại hôn nhau, những nụ hôn nồng thật nồng, ngọt ngào như thanh kẹo mút. Dù nhận thức đó là sai trái, tôi sẽ giữ những khoảnh khắc đó giữa 2 người là một bí mật. Đam mê hay lỗi lầm không ai phán xét ai..."
Tôi không muốn cố gắng nữa vì rằng yêu đương rồi cũng sẽ có lúc thù hằn nhau.
Đó là cách tôi hoặc đương đầu hoặc tránh xa sự cám dỗ.
Những ngày cuối năm là ngày của bạn và gia đình, mà tôi thì lúc nào cũng trân trọng như một người bạn thân, vị trí trước khi anh trở thành người sẽ đi cùng tôi đến hết cuộc đời này. Tôi hạnh phúc vì cuộc gặp gỡ và có được anh sau những năm tháng nổ lực cho khoãng cách 10390 kilômét hơn 15 giờ 35 phút tàu bay. Anh có lúc nông nỗi và trẻ con, cũng lắm chuyện hờn ghen và giàu tế bào nhạy cảm như ai. Anh có đủ tật xấu mà tôi không thể nào chịu được. Thế nhưng chỉ cần ngồi bên anh là tôi thấy bình yên và được là chính mình. Tôi muốn lãng mạn hay ngông cuồng, điên khùng hay nổi máu nghệ sĩ anh đều cho rằng đó là bản tính của tôi và anh yêu tất cả những gì xuất phát từ chính tôi. Tôi cảm ơn anh vì điều đó.
Tôi nhớ "... ba lần tôi đến Bangkok với anh đều để lại một vật đắt tiền gì đó. Khi thì chiếc điện thoại di động, khi thì máy ảnh kts, khi thì lọ nước hoa hàng hiệu tôi rất thích. Có khi shopping được một lô một lốc vòng tay, dây đeo cổ xinh thật là xinh, quanh đi ngoảnh lại đã mất. Và lần này là chiếc ví chứa toàn bộ giấy tờ tuỳ thân, thẻ ngân hàng, thẻ thành viên, namecard một số nhân vật khá quan trọng, 1 cái condom mùi dâu tây, biên lai western union và một đống giấy viết tay của anh cho tôi. Tôi buồn 30 phút, buồn 1 ngày, buồn cả tuần.
Thế nhưng tôi không thấy tiếc nuối chút tiền bạc có trong ví mà làm tôi buồn nhiều là mỗi lần lưu lại Royal tôi đều giữ thật cẩn thận mẩu giấy ghi số phòng có đề Mr/Mrs Isaac ở trên.
Tôi muốn được làm vợ anh, mang họ của anh nên chỉ cần nhìn mẩu giấy trong lòng đã cảm thấy rất hạnh phúc.
"Mrs. Isaac"!
..."
Nếu việc diễn ra nhanh, vậy, tôi không tiếc những mẩu giấy đã mất nữa đâu.
Chẳng cần phải nói nhiều, nhắm mắt lại và được ở bên anh là niềm hạnh phúc.
Còn điều tôi yêu quí nhất không phải những người bạn thì còn có thể là thứ là gì khác? Tiền bạc? Sự nghiệp? Danh tiếng? Tôi có đề cập đến việc tôi là một cô gái vật chất nhưng rất giàu tình cảm chưa nhỉ?
Con gái nói nhiều cũng chỉ có thế. Những cảm xúc về gia đình, bạn bè, người ấy hoặc hoạ hoằn lắm là công việc. Đôi lúc tôi muốn mình là một thằng con trai nhưng ngẫm lại làm con gái cũng có lắm điều tốt. Vào những lúc thế này không ngần ngại thả trôi cảm xúc mà đỡ bị tiếng là mít ướt. 10 năm 20 năm sau nhìn lại chắc chắn tôi sẽ không thấy hối hận việc mình là con gái.
Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi sẽ tự nhắc mình sống thật và yêu bản thân mình nhiều hơn ngày hôm qua.