Thursday, 30 December 2010

Bữa ăn gia đình ở Anh

Mình đến London ngày 29 tháng 12, tối 30 Mr. Nabil và dì Isis đến nhà chơi tối 30 mang theo nào bánh pizza, gà nướng, nào trái cây, bánh ngọt, rượu vang. Một bữa ăn tối chào đón mình đến Anh có thể nói.

Nào thì nâng ly chào mừng cô gái Việt Nam quê mùa.








 

Wednesday, 29 December 2010

Chuyển hộ khẩu và giường mới

Vậy là giờ chính thức chuyển hộ khẩu qua Aston, Sheffield với ông xã đầu xoắn tương lai. Bee sẽ đổi cách xưng một chút cho nó thân mật. Lý do tại sao á? Thân mật với ai ẩy? Chẳng biết nữa! Đi ngủ thôi. Ôi giường của mình sao mà ấm và êm thế vì anh cải bắp đã mở chăn điện ở mức 2 sẵn rồi. Ôi nước Anh sao mà ẤM ÁP thế! ;D Chẳng bù với lần cả bọn lên Sapa mở heater hết công suất, trùm mấy lớp chăn mà chẳng thể nào ngủ được CÓNG toàn tập!  

Chúc mami, đại ca và mấy đứa em ở nhà ngủ ngon dù biết giờ đã gần 7 giờ sáng Việt Nam rồi!

 Phòng ngủ mới của mình cái gì cũng tươi tắn, màu sắc. Cửa sổ nhìn ra mảnh vườn nhỏ, mùa đông có thể ngắm tuyết rơi, các mùa còn lại có thể nằm dài trong phòng nghe chim hót líu lo và ngắm màu xanh của một mảng trời Anh quốc. Tuyệt vời!

First step in England

Ngày đầu tiên của tôi ở Anh phải nói là LẠNH, LẠNH và LẠNH!

Đặt chân xuống sân bay Heathrow, London lúc 7 giờ kém 10 phút tối ngày 29/12/2010, tôi phóng nhanh với tốc độ 30km/h ra xếp hàng trình passport và visa. Không thể tin tôi vác cái balo nặng 11 ký trên lưng, đi bộ gần 1000m từ máy bay đến UK border. (Có thể tôi hơi phóng đại nhưng quả thật tôi cứ bước hoài, bước hoài mà không thấy tới nơi!!!)

Vừa nhác thấy đoàn người đứng đợi rồng rắn, tôi đã phải ngoác mồm thốt lên OH MY GOD. Tôi nhẩm thầm trong bụng cữ này thì chắc 1 tiếng sau mới đến lượt tôi. ĐỢI, ĐỢI và ĐỢI sau 30 phút rốt cuộc cũng đến phiên mình. Tôi hồi hộp bước lên station số 29 và ... lấy hết can đảm cười với cô Officer gốc Ấn nhìn là biết. (Hôm nay toàn được làm việc với các nàng...), tự nhủ trong bụng: ''Common, she's not gonna eat you, Bee!''
- Good evening, ma'am!
- Hiya, first time in UK?
- Yup, ma'am
- Come for marriage?
- Yup, ma'am
Cô Officer im lặng gõ gõ
Tôi cười... cười... cười
- What's your husband name?
- His name is Stephan Isaac, ma'am
Cô Office lại cắm mặt gõ gõ
Tôi tiếp tục cười cười và cười
- When will be the wedding?
- In March, 2011 ma'am

Sau đó, tôi chỉ nghe một tiếng cộp rõ to của con dấu đóng trên tờ visa ''Thank you, Ma'am. Have a good night!'' Thế là xong cửa hải quan - cửa ải khó khăn nhất bao nhiêu người phải ngồi lại, trình bao nhiêu là giấy tờ, bằng chứng. Tôi nghĩ mình thật may mắn. May mắn quá đi chứ!

Ra baggage claim đã thấy cái vali nhí nhảnh con cá cảnh đầy sticker của mình chạy lòng vòng, tôi nhanh nhẩu đẩy nhanh ra cửa để hoàng tử Sheffield khỏi đợi lâu. Không thấy ai! Tôi ngó quanh kiếm Steph. ''Không lý nào anh chưa tới. Rõ ràng khi tôi nhắn tin cho anh, anh nói là đã đến sân bay. Chắc là đi toilet rồi!'' Tôi mặc một chiếc áo khoác đỏ chói, đứng đợi ngay giữa sảnh đón khách đến để anh dễ nhận thấy. 5 phút trôi qua vẫn chưa thấy anh đâu. Tôi đẩy vali vào mua một chai nước uống cho đỡ khát. ''Merde, chai nước suối đóng chai mà bán 2 bảng á? Có mà cứa cổ nhà người ta. Biết vậy tôi uống tap water trong toilet cho lành hehe?!'' Tôi lấy tiền xu định gọi đt cho anh nhưng đến phone booth mới biết phải có 30p mới gọi được 1 cuộc. Thế là nản không gọi nữa. Tôi quyết định quay trở lại cổng ra đứng đợi.

Đi từ xa đã nhác thấy bóng áo xanh và cái đầu bắp cải nâu quen thuộc. Đúng là anh rồi! Mừng đến phát khóc đi được, tôi bay đến ôm chầm lấy anh như thể nếu tôi chậm thêm 1 phút nào nữa anh sẽ biến mất vào không khí. Nhìn thấy tôi anh cũng thét lên:

''BEEE! WELCOME TO ENGLAND MY LITTLE BUMBLE BEE!''

Uh, chào mừng đến Vương quốc Anh, Bee!


Tuesday, 28 December 2010

One night in Taipei

Tôi đến Taipei lúc 5 giờ chiều. Nhớ lời Steph dặn hễ cứ xuống máy bay thì cứ theo trình tự Report to passport control --> Retieve baggage --> Baggage inspection. Tôi cũng chuẩn bị sẵn giấy tờ cần thiết để trong túi con để làm thủ tục cho nhanh chóng như: Passport, Visa, departing flight ticket, Customs Declaration Form and Disembarkation Form.

Là người đầu tiên tới trình Passport, tôi hơi lo lo trong bụng vì tôi sẽ ra khỏi sân bay và ở 1 đêm ở Taipei. Cô passport control officer có vẻ không tin tưởng lắm cái visa điện tử vào Đài Loan mà tôi vừa xin trước đó 1 ngày (visa Đài Loan cấp miễn phí nhé, không như Việt Nam mình,  muốn người ta đến du lịch nước mình nhiều mà mỗi lần xin visa charge đến 15 USD!!!) ... thế là, cô Officer gọi chú bảo vệ to con vạm vỡ đến hộ tống tôi và cái passport gặp sếp lớn hơn giải quyết. May nhờ có cái Visa UK trị giá 750 Bảng Anh mà sau 2,3 phút gõ gõ nhập nhập thông tin vào máy tính, không quên nghía tôi một cái ông sếp lớn cũng cho tôi qua. Thế là tôi phóng nhanh ra cửa như sợ sẽ bị mấy ông bà officer giữ lại đến còn đứng lớ ngớ ở đó.

Gặp David lúc 5 giờ 20 phút, 2 đứa phi ra cửa bắt xe bus về khách sạn trong trung tâm Taipei. Sau hơn 1 tiếng cũng đến nơi, David xuống sảnh đợi tôi rửa mặt thay đồ. David nhìn già và ốm hơn hẳn so với lúc tôi quen biết anh cách đây 2 năm nhưng anh vẫn giữ được cái vẻ bề ngoài thân thiện và nhiệt tình như trước.

Taipei đối với tôi mà nói: Sạch hơn, đẹp hơn, văn minh hơn Việt Nam. Phố nào cũng đan xen nhà cửa với những cửa hiệu thời trang đắt tiền. Phương tiện giao thông phải nói là hơn Việt Nam và Thái Lan mấy chục năm. Ở đây chỉ có người giàu và dư tiền mới dùng ô tô. Hầu hết dân chúng, học sinh, sinh viên, nội tợ, công nhân viên chức đóng vest đi làm, đi học, đi chơi, đi công chuyện đều bằng Metro Train.

David dẫn tôi đi tham quan Night Market - một điểm tham quan mua sắm không thể không ghé. Đồ ăn thức uống, thanh niên quần áo, hàng quán, thời trang cái gì cũng khác biệt và mới lạ. ôi ních căng bụng hơn chục món ăn mà món nào tôi cũng chỉ nhấm nháp 1,2 muỗng. Kinh nghiệm của David truyền cho thử được nhiều món.  Hảo kế hảo kế!

Chụp hình cũng kha khá, nhìn ngắm cũng kha khá, ăn uống cũng kha khá. Nhìn chung một đêm ở Taipei cũng bội thu được nhiều cái. Cảm ơn David đã tình nguyện làm hướng dẫn viên cho tôi.






















Monday, 27 December 2010

Night before leaving

Đêm trước khi rời đi, tâm trạng của tôi là một mảng màu hỗn độn, lẫn lộn, pha trộn như thể ông họa sĩ không một chút khái niệm gì về nghệ thuật vẽ vời. Những cuộc gặp gỡ với những gương mặt thân thương, những cuộc chia tay không nước mắt, bàn tiệc ê hề ních căng cứng cả bụng, những cái ôm thắm thiết, những cái nắm tay nuối tiếc, từng cánh thiệp từng lẵng hoa và nhiều điều chưa nói hết. Tất cả khiến đêm nay trở thành một đêm trắng. Ước rằng: "Giá mà biết sẽ đi xa, mình sẽ cố gắng gầy dựng cho nhau nhiều kỷ niệm hơn."

Gắng mỉm cười chào Sài Gòn, tạm biệt những người tôi yêu, đi nhé nhưng kẻ đáng ghét, tôi bay đến với hoàng tử Sheffield bốc đồng và nóng tính của tôi.    

So long my love!

Saturday, 25 December 2010

Giáng sinh ấm áp

25 tháng 12 năm 2010

Hạnh phúc đơn giản là nghe giọng anh cười qua điện thoại và chúc tôi Giáng sinh ở Việt Nam hạnh phúc dù không có anh. Niềm sung sướng của một cô dâu mới không gì bằng được daddy gọi điện thoại mừng Giáng sinh. Tôi cảm nhận được Daddy cũng mong tôi từng ngày. Thương Daddy quá chừng! Hoàng tử Aston cũng dễ thương quá chừng. 45 phút điện thoại không thể nói hết niềm nhớ nhung của hai đứa tí nào >.< May this Christmas be so special that we never ever feel lonely again and be surrounded by loved ones throughout!

Wednesday, 1 December 2010

Hà Nội sau chuyến đi lần thứ 2

Hà Nội đặc biệt lắm và đầy những kỷ niệm. Hôm khác ít lười mình sẽ up hình khoe khoảnh khắc ở thủ đô Việt Nam nhé.