Friday, 1 May 2009

Đà Lạt

Một thành phố quanh đồi ngàn thông reo
Một lần đến trọn đời gửi tình yêu
Yêu sao những áng mây rực sắc hồng
Yêu sao nụ hoa tươi đẹp lối mòn
Yêu sao kỷ niệm của ngày qua
Nhói vào hồn cả nỗi nhớ mang theo

Đà Lạt, một thành phố cho những ai yêu cái không khí lành lạnh trong trẻo đầy sắc hoa và lá. Mình không có nhiều dịp đến Đà Lạt vì vốn sức khỏe không tốt, không thích hợp với khí hậu trên cao. Vốn là con người của biển mà.

Lần đầu mình đến Đà Lạt với gia đình bằng ô tô nhà lúc 10, 11 tuổi không có mấy kỷ niệm ngoài việc thăm thú Dinh Bảo Đại, hồ Tuyền Lâm, thiền viện Trúc Lâm, thác Cam Ly. Ấn tượng hơn cả là dinh Bảo Đại và hồ Tuyền Lâm.

Dinh Bảo Đại là tên gọi để chỉ biệt thự nghỉ hè của vua Bảo Đại, vị hoàng đế cuối cùng của triều Nguyễn đồng thời cũng là vị hoàng đế cuối cùng của các triều đại phong kiến Việt Nam, còn gọi là Biệt điện Quốc trưởng. Dinh hầu như được bảo tồn gần như nguyên trạng khiến người ta có thể cảm nhận một bầu không khí vừa trang nghiêm lại vừa gần gũi, ấm cúng của một gia đình hoàng tộc: căn phòng làm việc của vua Bảo Đại với những ấn tín quân sự, ngọc tỷ của Hoàng đế, quốc thư, quốc kỳ các nước có quan hệ ngoại giao, tượng bản thân của vua Bảo Đại và vua cha Khải Định, phòng của hoàng hậu Nam Phương, hoàng tử Bửu Long. Phương Mai công chúa, hình ảnh gia đình và những vật dụng thường ngày… tất cả đều như mới hôm qua một chút gì đó se sắt chạnh lòng gợi nhớ một thuở vàng son nay đã không còn.

Hồ Tuyền Lâm lấp lánh mầu xanh ngọc bích, khắc họa thêm nét thơ mộng, lãng mạn của Ðà Lạt vốn đã xinh đẹp. Mặt hồ ngày đêm lăn tăn gợn sóng lung linh, soi bóng những hàng cây xanh ngắt ven hồ, hiếm khi có sóng lớn. Quanh hồ, những rừng thông ba lá tự nhiên và mới trồng phủ kín những ngọn núi, quả đồi, trải ngút ngàn tầm mắt. Tất cả cùng hòa quyện, vẽ nên bức tranh thiên nhiên yên tĩnh, thanh bình và thơ mộng lạ kỳ.

Lần thứ hai đến Đà Lạt là dịp 30/4 - 1/5 năm 2007 với hội Vespa Sài Gòn. Hơn 300 chiếc Vespa đủ thể loại, kiểu dáng, năm sản xuất khởi hành từ Sài Gòn độ 5 giờ sáng. Do đặc thù của xe vespa nên cứ 4, 5 tiếng trường đoàn cho dừng lại nghỉ mệt, châm nhớt xe một lần vừa kết hợp chiêm ngưỡng cảnh quan, nhà dân sống hai ven đường. Rốt cuộc, sau cả ngày trời băng qua những ngọn đèo hiểm trở, vượt qua những con dốc cao cheo leo, có lúc cơn mưa rào bất chợt đến quất ào ào vào mặt, đất bụi cao nguyên và những lần nổ lốp xe hì hục ngồi thay, cả đoàn cũng đến được thành phố Đà Lạt lúc 7 giờ tối. Mệt rả rời, chỉ mốn thiếp đi trong cái se lạnh dễ chịu của Đà Lạt.

Những ngày sau bận rộn với lễ hội triển lãm xe Vespa cổ. Người yêu xe, chơi xe từ khắp mọi miền đất nước đổ về Đà Lạt phá tan đi cái tĩnh lặng, yên ắng thường ngày của thành  phố sương mù. Bóng xe vespa, khói xe Lambretta tràn ngập khắp nẻo Đà Lạt, từ hồ Xuân Hương, suối Vàng đến chợ Đà Lạt, nhà thờ Con Gà đến thung lũng Tình Yêu. Một lần đi là một lần mến. Mỗi lần về mang theo nỗi nhớ nhung. Nhớ một câu thơ của Phạm Công Thiện nói về Đà Lạt rất hay:
'' - Dalat có phải là một thực tại ? ”
   - Không, Dalat chỉ là một giấc mộng, một giấc chiêm bao…''

Hẹn Đà Lạt một ngày trở lại không xa.